Chap 41

688 23 0
                                    

"Hoàng...Hoàng thượng..." Đỗ Thăng thấy Cảnh Huân cười, sợ đến lông tơ dựng đứng cả lên, cuống quít quỳ xuống, "Bách Lý tướng quân...ngài ấy tuyệt đối không có ý mưu phản!"

Cảnh Huân thu lại dáng tươi cười, thần sắc lạnh lẽo: "Ai nói hắn muốn làm phản, là ngươi sao?"

Đỗ Thăng chân cẳng đều đã run rẩy, xua tay lia lịa: "Không không không, ý của thần là..."

Cảnh Huân lắc đầu: "Đỗ Thăng a Đỗ Thăng, ngươi được điều tới biên cương cũng đã hai năm, thế nào vẫn mang cái bộ dạng thư sinh ngốc muốn chết như vậy, hoàn toàn không có chút tiến bộ nào." Hắn vỗ vỗ cổ con ngựa, nét mặt hơi dịu xuống, "Được rồi, cả đám người các ngươi cứ đứng ngây ra đấy làm gì, không định để trẫm vào thành sao?"

Mọi người nhất tề hô to vạn tuế, sau đó ào ào dạt về hai bên, mở đường cho Hoàng đế.

Vì đây là nơi biên thùy trọng yếu, dân chúng Linh Châu cũng không nhiều, đường thành đều là binh đạo, tường thành do đá tảng xây nên, cao chót vót lại kiên cố. Trong thành phần lớn là quân doanh, quân binh được phân chia thành hàng thành lối, hai bên đường chúng tướng sĩ đều đã quỳ xuống, bái kiến thiên tử. Dẫn đường phía trước chính là một gã phó tướng theo bên người Bách Lý Mộc, tên gọi Khúc Thuấn. Tuổi hắn không lớn lắm, cười rộ lên còn lộ ra răng nanh nho nhỏ, nhìn có chút ngây ngô. Hắn vừa cẩn cẩn dực dực ghìm dây cương, vừa quay đầu lại nói: "Hoàng thượng, phía trước chính là phủ của Đỗ đại nhân," thanh âm hắn thoáng căng thẳng, "Trong thành không có biệt quán nghỉ ngơi thích hợp nào khác, thỉnh Hoàng thượng trước tiên ngụ tạm ở đó một thời gian."

Cảnh Huân chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì.

Châu mục phủ của Đỗ Thăng quả thực không xa hoa, kém xa châu mục phủ ở Cẩm Châu, nhưng mấy gian sương phòng bên trong cũng coi như được bố trí lịch sự tao nhã, bình sứ thanh hoa nơi góc phòng còn cắm vài nhánh cỏ hoa, xem ra là vừa mới hái, còn rất tươi. Cảnh Huân cũng không lưu tâm đến mấy thứ này lắm, ngồi yên để Liệu Tương hầu hạ hắn tẩy rửa gió bụi đi đường, sau đó thay đổi y phục.

Đại đường Đỗ phủ đã sớm tụ họp một đám quan viên nho nhỏ, đều chờ dịp được hưởng chút thánh ân. Ai ngờ đợi mãi một canh giờ qua đi, Hoàng đế dùng xong ngọ thiện rốt cuộc mới lộ diện, tất cả đồng loạt quỳ mọp xuống, nhưng đế vương chỉ hướng gã phó tướng trẻ tuổi kia, vẫy tay lên tiếng: "Ngươi lại đây."

Khúc Thuấn thụ sủng nhược kinh, tiến lên cúi mình xuống: "Hoàng thượng có gì phân phó?"

"Ngươi đưa trẫm đi xem binh phòng Bách Lý đại tướng quân bày bố ra sao." ngữ khí Cảnh Huân xem như cũng ôn hòa.

Khúc Thuấn vội vàng đáp: "Tuân chỉ!"

Khi đi ngang qua một tiểu văn thư đang đứng khép nép bên cửa, Cảnh Huân liền nghe thấy mấy tiếng "ùng ục" nho nhỏ vang lên, đích xác là từ bụng tiểu văn thư kia phát ra. Tiểu văn thư mặt đỏ bừng bừng ngẩng lên, thật nhanh trộm nhìn Cảnh Huân một cái, quẫn bách cùng cực. Cảnh Huân ngẩn người, sau đó lập tức cười ha hả, xoay mình nhìn đám quần thần đang đứng ngẩn ra giữa đại đường, nói: "Chư vị ái khanh sáng sớm đã chuẩn bị nghênh giá, hẳn đều rất mệt mỏi, mau mau trở về dùng cơm đi."

Kiêm GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ