La Thiên Trình bắt đầu kể lại chuyện bị Đường Y bao vây lúc nhỏ, nói đến khi phát hiện thê tử hồng hạnh xuất tường thì im bặt. Những sóng ngầm bắt đầu khởi động trên triều, chiến trường gió tanh mưa máu, cùng với đêm cuối có kết cục thảm thiết thì không nói.
Những chuyện đó đều quá nặng nề, một mình hắn gánh là được rồi. Hơn nữa ngoài nàng ra, những chuyện khác đều không thành vấn đề.
Một người trở về từ nơi đẫm máu, chỉ biết né tránh tình yêu và khiếp nhược ôn hòa. Đối với những người đã tổn thương hắn, người phụ hắn, hắn chỉ có thể cười đón nhận.
Ánh nến đã sớm cháy hết, trong phòng toàn một màu đen.
Chân Diệu thầm may mắn bóng tối đã che giấu tất cả cảm xúc của mình, vừa rồi trời biết nàng thiếu chút nữa đã nhảy dựng.
Cái gì nằm mơ, đây rõ ràng là trọng sinh !
Chậc chậc, trọng sinh tóm lại cũng chính là xuyên việt. Nàng một người xuyên việt đến chỉ hận không thể cụp đuôi làm người. Người ta trọng sinh đến liền định trả thù.
Tức giận bất bình hồi lâu nàng lại cảm thấy vận mệnh thật ly kỳ, thế mà đã gom hai người lại với nhau.
Lời này nếu đổi lại là người khác cũng sẽ không có can đảm suy đoán, vậy mà lại đến lượt nàng.
Trong phút chốc Chân Diệu có chút cảm thông với La Thiên Trình.
Loại chuyện ta biết rõ bí mật lớn nhất của ngươi, ngươi lại không biết ta đã biết, càng không biết ta cũng có bí mật, quả thực con mẹ nó thoải mái!
"Kiểu Kiểu?" Trong màn đêm yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hít thở khẽ khàng của song phương, nhu hòa tựa như quấn quanh cùng một chỗ, giọng hắn càng thêm lộ rõ thấp thỏm không yên.
Lúc này Chân Diệu mới đứng lên, đi đến trước đổi ngọn nến mới, trong phòng lập tức sáng bừng trở lại.
La Thiên Trình thấy rõ gương mặt nàng, phát hiện khóe miệng nàng mang theo nụ cười nhàn nhạt, trong lòng chợt nổi lên sự đắng chát, tự giễu cười: "Kiểu Kiểu, có phải nàng cảm thấy vớ vẩn lắm không? Đơn giản chỉ là giấc mộng mà ta lại vô lại với nàng như vậy?"
Đến cùng hắn vẫn không thể hoàn toàn thẳng thắn, dùng cách thức giấc mộng nói ra đã là cực hạn rồi.
Có lẽ trên đời này cũng chỉ có mình Chân Diệu hiểu được tâm tình của hắn. Từ bụng nàng suy ra, lai lịch của nàng cũng chỉ có thể ôm xuống mồ.
Không đủ thẳng thắn không sao, biết rõ nguyên do là đủ rồi.
Chân Diệu nghĩ, nàng là thứ nữ nhân, nếu gặp phải loại chuyện này, đối mặt với người bên gối, nói không chừng đến thời khắc mấu chốt cũng sẽ dùng đao cắt đi điểm chí mạng kia đấy.
Đương nhiên, hiểu là một chuyện, có tức giận hay không lại là chuyện khác.
Sắc mặt Chân Diệu nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, giấu đi vẻ trêu cợt vui vẻ, bình thản nói:"Cũng không tính là hoang đường. Nếu như giấc mộng kia rất sâu sắc, rất chân thật, giống như đã trải qua một lần, đối với người trong mộng có ấn tượngtiên nhập vi chủ cũng là bình thường."
"Thật sự?" La Thiên Trình không giấu được sự vui mừng trong giọng nói, sâu trong đáy lòng như có một dòng nước ấm len lỏi vào.
"Thật sự!" Chân Diệu âm thầm liếc mắt.
Thật cái rắm ấy! Nếu là người khác đã sớm lên mặt tát ngươi rồi.
Bỗng La Thiên Trình ôm chầm lấy Chân Diệu, cúi đầu nỉ non bên tai nàng: "Kiểu Kiểu, cảm ơn, cảm ơn nàng."
Chân Diệu xụ mặt đẩy hắn ra, hất cằm: "Phu quân đại nhân, sẽ không phải chàng coi chuyện này cứ như vậy là xong chứ?"
La Thiên Trình ngẩn ngơ.
Chân Diệu nghiến răng nghiến lợi nói: "Chàng nói rõ tình huống, ta tạm thời hiểu được. Nhưng ta hiểu thế nào không quan trọng, quan trọng là chàng vượt qua chuyện này thế nào. Về sau chàng không thể phát điên lại ngược đãi ta, ngược đãi xong lại muốn ta hiểu cho chàng chứ? Như vậy không phải là chàng có bệnh, mà là ta có bệnh."
"Kiểu Kiểu..." La Thiên Trình cầm tay Chân Diệu, rồi lại không biết nên nói như thế nào.
Chân Diệu đánh bốp, gạt tay hắn ra, không thục nữ trợn mắt, giận dữ nói: "La Thiên Trình, chàng dùng cái đầu bị lừa đá kia ngẫm lại xem, chàng và người trong mộng giống nhau sao?"
"Ta?" Trong lòng La Thiên Trình khẽ động, rơi vào trầm tư.
Đời trước hắn là quý công tử ôn nhã nổi danh kinh thành, trên thực tế là kẻ bất lực không cần dùng tứ chi, mà ở kiếp này...
Chân Diệu tiếp tục tiếp lời : "Ta thấy chàng và người trong mộng không giống nhau. Như vậy vì cớ gì chàng cho rằng ta và người trong mộng giống nhau?"
La Thiên Trình như bị sét đánh.
Không giống, hóa ra từ khi bắt đầu đã không giống rồi sao?
Chân Diệu chợt rảo nhanh bước tiến đến bàn sách, mở giấy tuyên thành ra, dùng bút họa ra một bức tranh.
La Thiên Trình hiếu kỳ tiến đến xem.
Bên trên rải rác vài nét bút vẽ nên một đứa trẻ, mới đầu trước mặt là một đường thẳng tắp, về sau mới xuất hiện vô số nhánh mở rộng, đến cuối cùng lại tạo thành vài đường. Người đứng ở cuối đường lại hoàn toàn khác biệt, thậm chí có một cái còn không phải người, mà như thể bộ dạng quỷ ma hay thấy.
Chân Diệu đặt bút xuống, rồi nói: "Một người từ lúc còn bé đến khi lớn lên, rất có thể sẽ vô tình lựa chọn bộ dạng để hắn thay đổi. Nếu chàng chỉ nhìn những bộ dáng của người này lúc cuối cùng sao có thể nghĩ đến lúc ban đầu hắn cũng chỉ là một đứa trẻ thôi ?"
La Thiên Trình như thể gặp ma nhìn chằm chằm vào bức họa.
Rõ ràng vẽ rất tùy tiện nhưng lại khắc sâu vào lòng hắn.
Thấy hắn thật sự nghe hiểu, Chân Diệu ngừng một chút khẽ cười: "Ta và người trong mộng kia khác nhau. Ngày ngày chàng ở chung với ta, có lẽ cũng rõ tính tình của ta cũng khác. Nếu như trút bỏ lớp da này đi, chẳng lẽ chúng ta là một người sao? Lựa chọn của nàng ấy cũng sẽ là lựa chọn của ta sao?"
Chân Diệu nói xong như thể hết hơi, thở hổn hển nhìn La Thiên Trình.
Nàng nghĩ, cuối cùng cả đời nàng cũng sẽ không thể nói ra chân tướng được rồi.
Cho nên, cuối cùng nàng cũng có thể vì đứa trẻ không may bị trọng sinh này làm chút gì đó.
Nếu không, tất cả trôi qua sẽ cách rất xa, đến cuối lại đau lòng.
La Thiên Trình sững sờ nhìn Chân Diệu, trong mắt có hoang mang, có bối rối, có thống khổ, cuối cùng sáng bừng như được gột rửa, có loại thanh tịnh như thoát thai hoán cốt.
Ngược lại Chân Diệu lại ngẩn ngơ.
Mất đi chút lệ khí thỉnh thoảng lộ ra, hắn lại như mỹ ngọc được đánh bóng, lộ ra một mặt rất rung động lòng người.