Chương 370

1K 24 0
                                    

  Là An Quận Vương!

Đời trước An Quận vương hai năm trước đã chết trong sự kiện ám sát ở biệt trang của Vĩnh Vương, nhưng đời này bởi vì tác động của hắn, An Quận vương vẫn còn sống.

Cho nên Quân Hạo vào kinh sớm, có liên quan tới An Quận vương?

Do bọn họ là bạn hữu chi giao, hay còn có nguyên nhân gì trong đó?

Ở Cẩm Lân vệ ngây ngốc đã lâu, thường lấy được những tin tình báo không thể lộ ra ngoài ánh sáng, những sự tình vụng trộm, hắn có thói quen thường suy nghĩ nhiều một chút, lại gọi ám vệ tới "Đi thăm dò, tình huống An Quận vương cùng Quân Hạo quen biết"

Trải qua huấn luyện cẩn mật, Ám vệ nghe nói muốn tra xét về An Quận vương, trên mặt không có bất kỳ biến hóa gì, quy củ đáp một tiếng nhưng trong lòng có chút khó hiểu.

Người nào không biết An Quận vương đem chim đi dạo, chọc gà đấu chó, cuộc sống phóng túng không gì không giỏi, chính là quần là áo lụa nhất đẳng tại kinh thành, người như vậy, phiền toái nhỏ không ngừng, lại không thể điều tra nghe ngóng cái gì.

Là một ám vệ ưu tú, không cần quan tâm tới ý nghĩ của mình, chỉ cần tuyệt đối thi hành mệnh lệnh.

Sau khi ám vệ lui ra, La Thiên Trình hiếm khi không có tâm tình làm việc, đứng lên đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng đi ra ngoài.

"Đại nhân ——"

Khi đi ngang qua hai thuộc hạ hướng hắn chào hỏi, hắn căng thẳng gật đầu đi ra khỏi nha môn.

Hai thuộc hạ cùng thở ra một hơi, một người nói "Chẳng biết tại sao gần đây ta thấy La đại nhân càng ngày càng nghiêm nghị, cũng không biết bộ dáng ngài ở nhà thế nào, có làm cho phu nhân sợ hãi hay không"

Một người khác chen lời "Đừng có nói mò, ta đoán La đại nhân sợ là ở nhà cười quá nhiều nên đến nha môn không còn khí lực để cười nữa"

"Không thể nào?"

"Ngươi không biết, đoạn thời gian trước La đại nhân ba ngày thì hai lần sai thị vệ đi mua đồ, không phải điểm tâm Ngũ Vị Trai thì là thịt heo nướng Trương thị, lại còn cả bánh bao nữa, không phải là mua cho phu nhân ăn không lẽ tự mua cho mình ăn?"

Người nọ nghĩ tới vẻ mặt nghiêm túc của La đại nhân khi gặm móng heo, kinh hãi lắc đầu.

"Ở đây bàn tán cái gì, rảnh rỗi như vậy, không có chuyện gì làm sao?" Một giọng nói lạnh lùng truyền tới.

Hai người rùng mình trong lòng, vội vàng cúi đầu nói "Đỗ đại nhân"

Vị đồng chỉ huy Cẩm Lân vệ Đỗ Ngạn hừ lạnh một tiếng, lướt qua hai người bước đi.

Hai người lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, vội vàng rời đi.

Đỗ Ngạn dừng chân, quay đầu nhìn lại sắc mặt lạnh như băng.

Cùng là đồng chỉ huy Cẩm Lân vệ, lại do hoàng thượng thiên vị mà hắn chỉ như làm nền.

Đặc biệt là ám vệ đều bị La Thiên Trình nắm giữ.

Bởi vì hắn cũng là cận thần của thiên tử, cũng mơ hồ biết được trạng huống của Chiêu Phong đế, đừng xem sắc mặt Chiêu Phong đế hiện tại vào triều không tệ, còn có tinh thần đối đầu với mấy tên ngự sử chỉ sợ thiên hạ không loạn kia, thật ra từ đầu năm nay đã bắt đầu phải bí mật dùng thuốc. Hắn cũng chỉ gần đây mới biết được.

Một hoàng đế phải dựa vào thuốc chống đỡ để thiết triều, tình huống thân thể như thế nào có thể nghĩ tới. Chiêu Phong đế cũng coi như tráng niên, nhưng những chuyện gần đây có thể khiến người suy sụp cũng không chừng.

Cẩm Lân vệ một nhánh này cùng những bộ phận khác có sự khác biệt rất lớn, một khi tân hoàng đăng cơ, việc đầu tiên sẽ là điều chỉnh nó.

Tề Vương thân thể có tật, Yến Vương đức hạnh không tốt, còn dư lại ba vị vương gia. Tú Vương rõ ràng chỉ muốn làm một vương gia nhàn tản, chỉ còn lại Quế Vương cùng Thần Vương, trước mắt xem ra Quế Vương là có cơ hội lớn nhất.

Nhưng đoạt đích từng bước kinh tâm, biến hóa khôn lường, vạn nhất Thần Vương thắng thì sao đây?

Khi Thần Vương còn là hoàng tử, bọn họ coi như từng có va chạm.

Đỗ Ngạn không muốn suy nghĩ nhiều chuyện cũ mím môi bước nhanh vào.

La Thiên Trình đứng ở đầu đường, nhìn An Quận vương chặn trước mặt, có loại vọng động muốn đánh ngất xỉu hắn mang đi thẩm vấn.

Hắn âm thầm thu lại khẩu khí, nhìn An Quận vương đang cợt nhả hỏi "An Quận vương có chuyện gì?"

An Quận vương ba một tiếng, mở quạt đang cầm ra, che khóe miệng cười nói "La Thế tử nói vậy làm bổn vương thương tâm, không có chuyện gì thì không thể tìm ngươi?"

La Thiên Trình nhìn chằm chằm An Quận vương, lại liếc nhìn về chiếc quạt trong tay hắn, khóe miệng co quắp.

"Đi thôi, La Thế tử, cùng bổn vương uống một chén trà đã" An Quận vương nháy mắt mấy cái, ra vẻ thần bí nói "Ta phát hiện ra một địa phương rất tốt, trà nơi đó là tuyệt nhất"

La Thiên Trình hơi suy nghĩ một chút, gật đầu "Nếu vương gia đã có lời, tại hạ từ chối thì lại bất kính rồi"

"Đi ..." An Quận vương duỗi tay, khoác lên bả vai La Thiên Trình.

Gân xanh trên thái dương La Thiên Trình nảy lên, hắn gọn gàng linh hoạt thối lui một bước, sau đó nói "Không biết vương gia muốn đi nơi nào? Có cần đi ngựa?"

"Không cần, chỗ kia không tiện đi ngựa, chúng ta đi bộ thôi"

Xuyên qua mấy con phố, La Thiên Trình cước bộ có chút chần chờ, cảm giác nơi này có chút quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời không nhớ ra.

Dọc theo ngõ hẻm dài phía trước, ngoặt về sau, qua một con kênh nhỏ nước ngập không qua mắt cá chân lại đục ngầu không thấy đáy, trong không khí tản ra mùi hương son phấn.

Thấy con kênh này, La Thiên Trình lập tức nghĩ ra đây là nơi nào.

Đây là nơi gió trăng nổi tiếng nhất kinh thành, con kênh này là do những cô nương sau khi trang điểm, lười ra ngoài sẽ đem nước rửa mặt đổ ra, dần dà tạo thành con mương này, được gọi là kênh son phấn.

Trời sinh một đôi (Phần 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ