Trên mặt Mộ Chỉ Ly dâng lên vẻ thẹn thùng, từ môi Hàn Như Liệt nàng cảm nhận được bá đạo của hắn cùng với một ít chiếm đoạt.
Răng môi không ngừng bị Hàn Như Liệt tiến công lãnh địa, do lúc ban đầu nàng hơi ngượng ngùng cho nên đã hoàn toàn bị mất phương hướng, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, cái gì cũng nghĩ không ra.
Trong mắt Hàn Như Liệt dần dần bị lửa dục thiêu đốt, tay hắn ôm eo của Chỉ Ly thật chặt làm cho nàng không thể động đậy, hai má nàng cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của hắn, khiến cho tim nàng đập bình bịch, ngứa, một cảm giác nóng ran khó tả kích thích thân thể nhạy cảm của nàng.
Trong lúc ý loạn tình mê, tay Hàn Như Liệt cũng không tự chủ được ở trên người Mộ Chỉ Ly chậm rãi du tẩu, tay kia giống như có một loại ma lực, khiến cho thân thể Mộ Chỉ Ly theo tay của hắn mà trở nên nóng bỏng...
Rốt cục, đến khi Hàn Như Liệt đặt tay lên chỗ mềm mại nhất, Mộ Chỉ Ly đột nhiên mở mắt.
Một đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhìn Hàn Như Liệt, mặt nàng ửng hồng làm tăng thêm mấy phần khả ái và mị hoặc, trong lòng Hàn Như Liệt cũng rất khẩn trương, nhìn thân thể mềm mại trong ngực mình, hắn thật muốn ....
"Liệt ..." Mộ Chỉ Ly nhẹ giọng kêu, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Nghe Mộ Chỉ Ly gọi, trong mắt Hàn Như Liệt hiện lên vẻ trấn tĩnh, ở bên tai Chỉ Ly nhẹ giọng nói: "Ly nhi, ta yêu nàng." Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần khàn khàn, có thể hiểu được hắn đang cật lực đè nén cái gì.
Nghe vậy, thân hình Mộ Chỉ Ly run rẩy, cứ như vậy im lặng nhìn Hàn Như Liệt, thâm tình trong mắt để cho Hàn Như Liệt say mê.
Người trước mắt chính là người con trai mà mình quyết định đi theo cả cuộc đời này, điểm này ngay từ lúc nàng đáp ứng ở cùng với hắn thì cũng đã xác định, qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn ở phía sau mình, ủng hộ mình.
Bất luận lúc nào, phàm là nàng gặp nguy hiểm hắn cũng sẽ xuất hiện trước tiên ở bên cạnh nàng. Bất luận là ở Mộ gia, ở thành Ngải Y hay là ở Lôi gia, hắn giống như một thiên thần xuất hiện ở bên cạnh nàng, thay nàng chặn lại tất cả nguy hiểm.
Thân ảnh của hắn đã sớm khắc thật sâu ở trong lòng nàng, có lẽ ban đầu, lúc nhìn thấy thân ảnh màu đỏ cô đơn trong viện Thanh Phù, hắn đã để lại dấu ấn trong lòng nàng.
Từ trước tới giờ hắn đối với nàng tốt như thế nào, nàng đều ghi nhớ ở trong lòng, mặc dù thời gian hai người ở cạnh nhau không nhiều lắm, nhưng phần tình cảm này chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng.
Bởi vì nàng hiểu không cần biết là lúc nào, bọn họ không phải là một người, hắn luôn luôn đang chờ nàng!
Trên mặt Hàn Như Liệt chậm rãi giương lên nụ cười, hắn không muốn miễn cưỡng Ly nhi của mình, nàng là cô gái tốt đẹp như vậy, mặc dù hắn có chút khống chế không được, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì vậy mà thương tổn Ly nhi của hắn.
Bất luận bao lâu hắn đều nguyện ý chờ, dù đợi đến thương hải tang điền*(cho dù cuộc sống có thay đổi to lớn), biển cạn đá mòn hắn đều nguyện ý!
YOU ARE READING
QUYỂN 4: DANH DƯƠNG THIÊN HẠ [Y THỦ CHE THIÊN]
Ficción GeneralTác giả: Mộ Anh Lạc Thể loại: Sảng Văn,Nữ cường,Trọng sinh,Phế sài,Học viện, Khế ước, dị thế Nhân vật chính: Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt Tình trạng edit: Hoàn Dịch: Tâm Vũ Nguyệt Lầu