Chương 18: Tâm sự

895 32 0
                                    

Sở Lục Nhạn từ khi rời Tiêu Xuân Viện thì cũng hướng phủ hầu gia mà về, Lý Quảng cũng chỉ lẻo đẻ0 theo sau mà không dám lên tiếng xem như bảo vệ nàng về phủ.

"Lý đại ca đến phủ rồi, mời huynh về cho" là người lịch sự nên Sở Lục Nhạn nói lời tạm biệt trước khi vào phủ với Lý Quảng dù gì người ta cũng đi theo mình cả quãng đường.

"Sở cô nương vậy ta về trước, cô nương thông thả vào trong" bình thường ăn nói rất lu loát làm chúng huynh đệ nghe theo nhưng đối mặt với Sở Lục Nhạn thì không biết nói gì.

"Lý huynh đi thông thả, nghe nói huynh phải đi Hà Nam, lần này đi xem như cũng nguy hiểm ta có lá bùa bình an tặng huynh xem như tâm linh" Sở Lục Nhạn đúng thật là biết cách tặng quà làm Lý Quảng như nhảy múa trong lòng.

"Đa tạ Sở cô nương, lá bùa này ta hứa giữ cẩn thận, sẽ trở về bình an không phụ lòng người tặng" vừa nói vừa nhét lá bùa vào trong ngực.

"Hẹn huynh khi nào Hà Nam về chúng ta gặp mặt, tạm biệt"

"Tạm biệt" Sở Lục Nhạn cũng đi vào trong mà Lý Quảng vẫn còn đứng ngoài nhìn theo bóng dáng nàng mà thì thầm, cũng lôi ra lá bùa bình an ra nhìn mĩm cười.

Một màn chia tay ấm áp này điều đập vào mắt A Châu nhưng lần này nàng lại chọn cách im lặng quan sát chứ không manh động như thường ngày, đợi hai người cùng rời khỏi thì chỉ biết nhìn ánh trăng mà buồn tủi, tâm trạng cũng không biết tại sao lại ra nông nổi, nàng đang có dự định là rời khỏi đây, rời khỏi Sở Lục Nhạn cho mình bình tâm trở lại, không phải đau đầu như bây giờ.

Sở Lục Nhạn vừa mở cửa phòng bước vào chưa kịp thắp đèn thì có một bóng người ôm chặt lấy mình, làm nàng định la lên thì nghe giọng nói có phần hoảng sợ phát ra.

"Tỷ tỷ Sở Vân nên làm gì đây, Sở Vân hiện tại rất rối, tỷ tỷ giúp Sở Vân" nếu người này mà không lên tiếng thì e là cả hầu phủ phải nghe Sở Lục Nhạn nói có thích khách, phần vì hoảng hồn phần vì Sở Vân hôm nay không còn khí thế như thường ngày, cả người nàng run lên bần bật đã vậy còn khóc, chưa bao giờ Sở Lục Nhạn thấy Sở Vân như thế, yếu đuối như vậy.

"Ngoan nào tiểu Vân, có tỷ ở đây không phải sợ, mau lại bàn ngồi, chúng ta nói chuyện" vừa đỡ Sở Vân ngồi xuống ghế vừa thắp đèn cho sáng căn phòng, nhìn Sở Vân hiện tại Sở Lục Nhạn cũng không dám tin vào mắt mình, nàng là khóc bao lâu rồi, chuyện gì mà hệ trọng như thế này, đầu tóc lại rối bù lên thế kia, ngoại trừ quần áo đẹp đẽ ra thì nhìn Sở Vân như một tên ăn mày, thấy Sở Vân thế này Sở Lục Nhạn rất là đau xót nhưng cũng phải lắng xuống để hỏi sự tình.

"Vân Vân là có chuyện gì nói tỷ tỷ nghe, tỷ giúp ngươi giải quyết" ngày bé Sở Lục Nhạn cũng hướng Sở Vân dụ dỗ như vậy.

"Tỷ chuyện này muội cũng không biết, không biết nói làm sao, nó thật khủng khiếp" Sở Vân lúc này cũng không dám nhìn thẳng tỷ tỷ của mình, nàng sợ khi nói ra sẽ bị khinh mạt.

"Không sao đâu Vân Vân tỷ hứa sẽ giúp muội, không có gì là tiểu Vân Vân không vượt qua được, hay là chuyện cha mẹ muội có vấn đề"

"Không phải chuyện này, tỷ hứa với muội khi muội nói ra không được ghét bỏ muội, không được xa lánh muội, muội sợ lắm" Sở Vân cũng đã ôm Sở Lục Nhạn vào lòng, Sở Lục Nhạn cũng không đoán được Sở Vân sắp nói là chuyện gì kinh thiên động địa.

"Tỷ hứa với muội, dù muội có nói gì, có làm gì vẫn là Tiểu Vân Vân mà tỷ yêu thương nhất" lời này của Sở Lục Nhạn là thật, hai người tuy không cùng huyết thống nhưng là lớn lên từ nhỏ với nhau, tình cảm tỷ muội là không có gì thay thế được.

"Tỷ Tỷ muội...muội thích Châu nhi" lời nói ra cũng là ngập ngừng.

"Tưởng có chuyện gì quận chúa hiền từ, xinh đẹp tỷ tỷ cũng thích" Sở Lục Nhạn là biết Sở Vân nói gì nhưng vẫn bình tĩnh, nàng là chưa biết làm sao nhưng tuyệt đối không có ý ghét bỏ chỉ là hơi bất ngờ.

"Không phải như tỷ nghĩ mà là muội có vẻ như yêu nàng rồi, tỷ có thấy muội kinh tởm, đáng chết, một nữ tử lại yêu một nữ tử, đã vậy còn lừa gạt làm tướng công nàng, muội phải làm sao đây" Sở Vân tâm trạng kích động hướng Sở Lục Nhạn hỏi liên tục.

"Muội bình tĩnh lại đã, chuyện không xấu như muội nghĩ, lừa gạt quận chúa là do muội bắt đắt dĩ hơn nữa là trước khi thích nàng mới lấy nàng, tỷ cũng không biết Quỳnh Châu đối với muội là ra sao, tỷ chỉ nhắc muội hiện tại Quỳnh Châu xem muội là nam tử nàng chỉ không biết sự thật"

"Đúng vậy nàng xem muội là nam tử lại đối tam đệ yêu chết đi sống lại như vậy, muội không thể làm chuyện gì có lỗi càng không thể làm chuyện trái nhân sinh như vậy, muội cần tĩnh tâm, cần trấn tĩnh đầu óc, đúng rồi chỉ là cảm xúc nhất thời, nhất thời mà hôn Quỳnh Châu thôi" Sở Vân cũng tự lẩm bẩm tự hướng đầu mình mà xoa xoa.

"Muội hôn quận chúa, vậy quận chúa phản ứng ra sao" Sở Lục Nhạn bây giờ có nghe tin gì sốc hơn nữa thì cũng dửng dưng như không, hiện tại chuyện nàng đang nghe mới là thế gian không ai biết.

"Châu nhi đẩy muội ra, muội cũng thế mà bỏ chạy, không biết nàng là đang suy nghĩ gì" nhớ lại cú đẩy lúc nảy tâm Sở Vân cứ có ai dùng dao cắt.

"Hiện tại không có gì quan trọng, quận chúa không biết muội là nữ cải nam trang thì chuyện không lớn lắm, cùng lắm chỉ là tướng công hôn phu nhân một cái, chuyện này xem ra rất bình thường" nghe lời Sở Lục Nhạn nói là trí phải nhưng trong thâm tâm Sở Vân rất muốn nói sự thật cho Quỳnh Châu biết, không chỉ thân thế mà còn tình cảm đều nói hết.

"Vậy hiện tại muội nên làm sao"

"Muội nên bình tâm mà suy nghĩ về vấn đề tình cảm, nhưng hãy nhớ một điều dù có bất cứ chuyện gì xảy ra tỷ luôn luôn bên cạnh muội, ủng hộ và giúp đỡ muội, còn bây giờ Sở Vân ngoan mau về phòng nghỉ ngơi" lời Sở Lục Nhạn là thật lòng.

"Muội bây giờ không muốn gặp Châu nhi"

"Muội đó một tiếng cũng Châu nhi hai tiếng cũng Châu nhi vậy mà nói không muốn gặp, được rồi Hầu phủ của muội lớn như vậy không lẽ không có một căn phòng khác cho muội, dĩ nhiên trừ phòng tỷ ra, tỷ không muốn sáng sớm ngày mai không chỉ Hầu phủ có chuyện mà cả kinh thành đều có chuyện vui để xem" Sở Lục Nhạn chỉ muốn chọc Sở Vân cho nàng đỡ hơn tâm trạng.

"Tỷ tỷ rất cảm ơn tỷ đã không xem thường muội, đã không bỏ muội, muội đi đây, tỷ ngủ sớm"

"Muội đó, giờ khuya tắm là không tốt nhưng ta vẫn khuyên muội nên đi tắm, không chỉ đầu tóc bù xù, mặt mài kém sắt mà trên người toàn mùi hương lại, nếu không muốn mất hình tượng hầu gia hoàng mỹ thì tốt nhất đừng chạm mặt người hầu trong phủ, nhất là tiểu Linh nha" nói xong cũng hướng Sở Vân cười tươi một cái.

"Muội biết rồi, tỷ yên tâm, muội sẽ nghe lời tỷ"

Sở Vân vừa ra khỏi phòng thì Sở Lục Nhạn cũng thở dài, xem ra chuyện mà nàng linh cảm nay đã đến, chỉ có điều nó mới ở giai đoạn đầu sau này không biết chuyện sẽ đi đến đâu, đêm nay không chỉ có hai người mà ít nhất bốn người là mất ngủ.

[BÁCH HỢP TIỂU THUYẾT] THIÊN DUYÊN TIỀN ĐỊNHWhere stories live. Discover now