Mọi diễn biến trong phòng Sở Vân, Sở Phong điều không bỏ sót, sau khi thấy Sở Vân ngất đi bản thân cũng nhanh chóng hướng người điều trị, mặc dù cùng với Sở Lục Nhạn chăm sóc cho Sở Vân nhưng hai người chẳng nói với nhau câu nào, nhiều lần muốn bắt chuyện với Sở Lục Nhạn nhưng cũng không mở miệng, nhìn thấy Sở Lục Nhạn bước ra ngoài mà trong lòng cảm thán
"Cũng may A Châu không có mệnh hệ gì, nếu không con chắc hận người cha này đến khi chết đi vẫn còn hận, tiểu Nhạn, tiểu Vân hai con phải hiểu cho tấm lòng người cha như ta chứ, sự thật đó không thể nào chấp nhận nhưng mà cha có lỗi với hai đứa, đặc biệt là Quỳnh Châu, để nói chịu khổ" Sở Phong nói chuyện một mình khi đang chăm sóc Sở Vân bản thân thấy tình yêu của họ sâu đậm thì lại đăm chiêu nghĩ đến người vợ quá cố
"Châu nhi...nàng đừng bỏ Vân nhi...đừng bỏ ta"
"Tại sao các con lại cố chấp, thật lòng yêu nhau đến thế sau, ta không tin trên đời này có chuyện nữ tử lại yêu nhau mà còn yêu thật lòng"
"Châu nhi không..." Sở Vân giật mình thức dậy nhìn tới nhìn lui không có Quỳnh Châu bên cạnh lại thấy Sở Phong chăm sóc mình, không nói một lời lập tức nhảy xuống giường muốn đi tìm Quỳnh Châu
"Con còn chưa khỏe, bản thân chưa lo được thì đi chăm sóc cho ai"
"Con mặc kệ, con phải nhìn thấy Châu nhi, nàng đang đợi con, con không thể ở đây được, nếu nàng tỉnh lại không thấy con bên cạnh sẽ giận lắm, con muốn người nàng thấy đầu tiên là con Sở Vân không phải ai khác, con phải đi tìm nàng" nhìn thấy Sở Vân chịu đau cố gắng bước đi từng bước mà trong lòng Sở Phong đau đớn, chứng kiến đứa đệ tử ngày thường hoạt bát, thông minh lanh lợi giờ chỉ vì yêu mà như biến thành một con người khác "có lẽ ai yêu cũng đều biến thành kẻ ngốc" chính hành động cùng lòng kiên trì của Sở Vân mà Sở Phong đưa ra quyết định.
Sở Lục Nhạn đang cố gắng võ cho A Châu ăn từng muỗng cháo khi mà người trên giường cứ lôi thôi làm nàng cũng phát bực, mọi chuyện hiện đang rối rắm mà còn bị A Châu hành hạ thì cũng muốn bỏ mặt con người này nhưng lại không nỡ
"Lục Nhạn ngày nào cũng ăn cháo có món gì khác không, ngán lắm, thịt cá nàng đổi cho ta đi, à phải rồi tình hình tẩu tẩu thế nào, Vân tỷ tỷ vẫn ổn chứ"
"Chẳng có biểu hiện khả quan, ngay cả sư bá cũng không có cách cứu Quỳnh Châu thì chỉ cầu xin ông trời, ta nhiều lần bắt mạch cho Quỳnh Châu cảm thấy mọi thứ đều ổn nhưng sau nàng chưa tỉnh lại, cùng trúng một chưởng nhưng xem ra ngươi có nội công nên bị thương không nặng, bây giờ sắp đi lại được coi như đa tạ trời đất"
"Cũng may ta đỡ cho nàng nếu không chúng ta hiện tại chẳng thua gì họ, phải chi tẩu tẩu đừng đỡ cho Vân tỷ tỷ thì chắc hai người cũng không đau khổ như thế"
"Ngươi đó bản thân đứng ra đỡ cho ta một chưởng thì phải hiểu Quỳnh Châu khi đó nghĩ gì chứ, A Châu cũng cảm ơn ngươi đã đỡ cho ta nếu không Sở Lục Nhạn cũng e khó qua khỏi" hai người cứ tay trong tay mà nhìn đối phương cười hạnh phúc, hiện tại vẫn còn bị các bị tiền bối phản đối nhưng giờ họ đã công khai sống chết bên nhau thì chẳng sợ chuyện gì
"Lục Nhạn nàng định không nói chuyện với Sở bá bá sau, nếu vì chuyện của A Châu mà làm tình cảm cha con hai người ảnh hưởng thật có lỗi, chúng ta nên xin người tha chứ không nên giận lẫy chỉ vì chuyện này"
"Ngươi đó sắp mất mạng mà nói như không có gì, ta vừa giận vừa thông cảm cho cha, không nói chuyện chỉ là không biết nên nói gì, cha định giết ta và Sở Vân nhưng lại làm bị thương ngươi và Quỳnh Châu, nếu đổi lại là Lục Nhạn nằm đây tuyệt đối không than trách nửa lời nhưng ngươi là người mà Lục Nhạn yêu nhất, một người là cha một người là người mình yêu rất khó để chu toàn, khi A Châu ngươi nằm yên bất động Lục Nhạn rất sợ sợ ngươi chết đi mà bỏ lại ta lúc đó ta cũng không biết bản thân nên làm gì, ngươi giữ một vị trí rất quan trọng trong lòng Lục Nhạn có biết không" A Châu nghe xong lời Sở Lục Nhạn mà chỉ muốn nằm trên giường cả đời được người này chăm sóc nhưng chỉ nghĩ chứ chẳng muốn nó diễn ra, người ta còn mong mau khỏe lại để làm chuyện đại sự đi thuyết phục mấy lão tiền bối, hai người lại rơi vào im lặng nhìn nhau ngay cả người ngoài vào cũng chẳng biết
"A Châu xem ra con hiểu chuyện rất nhiều, cha rất hãnh diện về con, không còn là đứa trẻ đòi chém đòi giết nếu có ai làm bị thương bản thân, con cũng biết nghĩ cho người khác cha thật sự vui mừng, công đầu chắc thuộc về Lục Nhạn cũng cảm ơn con đã chăm sóc cho A Châu mấy ngày qua, đến lúc người cha như ta đưa nó đi"
"Cha con không muốn xa Lục Nhạn con đã nói không có Lục Nhạn bên cạnh đi đâu con cũng không đi, cha đừng tốn sức chỉ làm con thêm đau khổ mà thôi" thấy Âu Dương Minh vẫn muốn chia cắt mình và Sở Lục Nhạn, A Châu dù đang bị thương cũng cố ngồi dậy dưới sự giúp sức của Sở Lục Nhạn, mặc dù chạm đến vết thương rất đau nhưng cũng cố hét lớn
"Con từ bỏ cha, từ bỏ kế thừa tiêu cục cũng muốn đi tiếp đoạn tình này sao"
"Con chỉ có thể xin lỗi cha, con chấp nhận làm đứa con bất hiếu bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục, bị người đời phỉ nhổ nhưng con không thể xa Lục Nhạn, nếu cha thấy chúng con chướng mắt đợi sau khi khỏe lại con và Lục Nhạn sẽ đi, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cha nữa"
"Lão Phong ông nghe rõ chưa, lần đánh cược này xem như chúng ta thắng, ông thua thê thảm, lần đầu tiên mới biết được mùi vị thắng Sở Phong ông là như thế nào, con gái lần này nhất định bị ta bắt đi, A Châu con giỏi lắm không hổ là con của Âu Dương Minh ta, cha tự hào về con" A Châu và Sở Lục Nhạn thấy Sở Phong xuất hiện cũng như nghe được câu nói của Âu Dương Minh mà nhìn nhau, chuyện gì đang diễn ra cũng chẳng biết chỉ biết họ đang cá cược gì đó mà người thua là Sở Phong, nhận thấy Sở Phong tiến đến bên A Châu, Sở Lục Nhạn lo lắng nhưng lại thấy Âu Dương Minh vẫn đứng đó cười mà không đoán được cha mình sắp làm gì, thấy ông chạm đến A Châu mà không muốn
"Cha lại muốn làm hại A Châu sao...Âu Dương tiền bối cứu người"
"A...A...A"
"Không...A Châu"
YOU ARE READING
[BÁCH HỢP TIỂU THUYẾT] THIÊN DUYÊN TIỀN ĐỊNH
Ficção HistóricaCâu chuyện tiếp sau khi các anh hùng Chiêu Anh Quán giúp vua Chánh Đức tiêu diệt loạn thần cướp ngôi Vĩnh Thuận Vương. Để ban thưởng cho các anh hùng vua Chánh Đức phong cho mỗi người một chức vụ riêng tùy thuộc vào công lao. Mọi chuyện rắc rối từ...