Sở Vân bị Quỳnh Châu nhìn không chớp mắt, nàng cũng lùi đến tận giường rồi, không còn đường thoát.
"Châu nhi có chuyện gì chúng ta ra bàn nói chuyện, nàng nhìn ta như vậy thật không quen"
"Tướng công tốt nhất là thành thật, góp cuộc người và A Châu đang làm chuyện gì mờ ám" càng nói Quỳnh Châu càng ép sát, Sở Vân không phải sợ khí thế của nàng mà hiện tại hai người đứng rất gần nhau, Sở Vân chỉ sợ kiềm lòng không được làm chuyện có lỗi.
Không biết vô tình hay cố ý Sở Vân đang đi lùi đến mép giường thì bị gã, theo đà định với tay tìm lấy vật giữ thăng bằng, lại vô tình chụp cánh tay Quỳnh Châu, Quỳnh Châu là hết hồn không phản ứng bị Sở Vân kéo ngã lên giường, nàng còn đang nằm trên người Sở Vân bốn mắt nhìn nhau không nói một lời, chỉ nghe tiếng tim của đối phương đập nhộn nhịp.
"Nhị ca, nhị..." nhìn cảnh tượng này tiểu Bạch á khẩu.
"Bạch thiếu hiệp ngươi đứng ở cửa làm gì" tiểu Linh đi sau thấy Bạch Diệm Hồng không bước vào thì cũng đẩy tiểu Bạch ra định đi vào, nàng cũng như tiểu Bạch khi thấy màn này thì không thốt nên lời.
Nhìn thấy biểu cảm của hai vị khách không mời mà đến, Quỳnh Châu xấu hổ đứng dậy quay mặt vào trong, chờ Sở Vân giải quyết, nàng cũng không quên liếc Sở Vân một cái, còn Sở Vân thì nghĩ lần này thanh danh của mình cũng không còn, không biết chuyện này tiểu Bạch sẽ truyền đạt lại với mọi người ra sau, làm gì thì làm nàng cũng lên tiếng thị uy.
"Tiểu Bạch, tiểu Linh hai người đến tìm ta có chuyện gì"
"Lúc nãy có, bây giờ không có, muội đi trước, huynh cứ thông thả" tiểu Bạch nghe giọng của Sở Vân lớn tiếng, nghĩ nàng không vui khi bị phá chuyện vui nên chuồn trước.
"Tiểu thư, công tử tiểu Linh thấy Bạch cô nương đứng đây nên tiện vào hỏi, tiểu Linh đi trước" tiểu Linh sợ bị trách phạt nên chạy theo tiểu Bạch, trước khi đi cũng không quên đóng của "Bạch thiếu hiệp gì chứ, chuột bạch nhát gan thì có, bỏ ta lại chịu trận, mai mốt vào phòng quận chúa, quận mã phải nhớ gõ cửa mới được" người ngoài nhìn vào thấy tiểu Linh tự gõ đầu mình chắc cũng nghĩ nàng thần kinh.
Sau khi hai người kia đi thì Quỳnh Châu và Sở Vân cũng đã khôi phục tâm trạng, nàng cũng không nhớ chuyện muốn hỏi, không nói không rằng ra khỏi phòng, làm Sở Vân chỉ biết cười khổ.
Bọn người Sở Vân đã dọn đến tiêu cục cũng được mấy ngày, ở hoa viên hiện tại chỉ có ba người Quỳnh Châu, Sở Lục Nhạn và Phi Loan, đám người còn lại đi đâu làm gì cả ba nàng điều không biết, lâu lâu mới có cơ hội không bị quấy rầy, không phải sao xuyến, không cần ghen tuông nên họ cũng không để ý những người vắng mặt đang làm gì mà ngồi nói chuyện vui vẻ.
"Phi Phi tỷ đã nhớ được gì chưa, ta nghe nói ngày mai Sở Vân sẽ đưa tỷ về Vân gia, để giúp tỷ nhớ lại mọi chuyện, ở lâu bên ngoài tỷ cũng chưa nhớ gì nên mọi người cũng lo" Quỳnh Châu tiện thể gửi lời đến Phi Loan, nàng cũng thấy thẹn trong lòng khi lừa gạt người thân của mình.
"Từ khi đến đây tỷ cũng không có ấn tượng gì nhiều, Sở tỷ tỷ y thuật cao thế mà còn không chữa được, huống hồ cuộc sống bây giờ lại rất tốt, tỷ cũng không muốn nhớ lại, làm mọi người cực khổ rồi" Phi Loan là nói thật lòng, mọi người ai cũng đối tốt với nàng nhớ hay không cũng không quan trọng.
"Phi Phi cô nương đừng để cao ta quá, thật là hổ thẹn"
"Không đâu Sở tỷ tỷ, Phi Phi là nói thật lòng, không có ý gì khác"
"Hai tỷ cũng không cần phải người khen, người từ chối, tỷ tỷ, Quỳnh Châu thấy Phi Phi tỷ là nói đúng, tỷ không những y thuật cao minh mà nhan sắc cũng hơn người, tài sắc vẹn toàn thế gian khó tìm" Quỳnh Châu nhiều lúc tuy có ghen với Sở Lục Nhạn nhưng những lời này là xuất phát từ tận đáy lòng ngưỡng mộ.
"Hai muội đừng khen tỷ nữa, phải rồi Quỳnh Châu muội và Vân đệ xem ra tình cảm rất tốt" Sở Lục Nhạn mấy hôm nay lại bị A Châu bám lấy nên tiếp xúc rất ít, giờ có cơ hội muốn nắm lại tình hình, thăm dò suy nghĩ Quỳnh Châu, quyết định xem có nên giúp Sở Vân.
"Muội và Sở Vân vẫn bình thường" ngoài câu trả lời này nàng cũng không biết nói sao, đúng thật mối quan hệ của hai người cũng không tiến triển mấy, so với trước chỉ là ngủ chung giường, ngoài ra không phát sinh chuyện thì khác, nghĩ đến đây Quỳnh Châu lại có vẻ ưu sầu, nàng cũng không biết mình đang chờ chuyện gì.
"Tỷ có nghe Hồng nhi kể lại chuyện hai người hôm sáng ở tửu lâu...xem ra tình cảm là rất tốt" không biết lúc kể cho Phi Loan nghe Bạch Diệm Hồng có thêm nắm dặm muối gì không, mà nhắc đến chuyện này Phi Loan lại đỏ mặt.
"Không nói chuyện của muội nữa, Phi Phi tỷ có vẻ tiểu Bạch rất quý tỷ, tối ngày bám không rời, cả Sở tỷ tỷ cũng vậy A Châu cũng không muốn xa tỷ thì phải" Quỳnh Châu nghe Phi Loan nói thì đỏ mặt không biết làm gì nên chuyển qua chuyện bọn họ.
"Tỷ cũng không biết, lúc tỷ tỉnh lại thì là bám theo Hồng nhi bây giờ đổi ngược lại bị nàng bám theo không thôi nhưng có Hồng nhi bên cạnh thật sự không sợ buồn" Phi Loan cũng phì cười khi kể về Bạch Diệm Hồng.
"A Châu cấp này tỷ cũng không biết muội ấy muốn làm gì, lúc thì dịu dàng, ân cần, lúc thì lạnh nhạt, phần lớn thời gian điều đến thăm tỷ, hỏi cái này được không cái kia cần thay đổi không, tuy có chút phiền nhưng so với lúc bị A Châu không để ý tỷ vẫn muốn cảm giác bị làm phiền hơn" Sở Lục Nhạn cũng không kiêng nể mà nói về chuyện của mình và A Châu.
"Sao muội cảm thấy không chỉ hai người họ mà Sở Vân đang có âm mưu gì đó" Quỳnh Châu phát biểu ý kiến làm cho Sở Lục Nhạn cũng suy nghĩ lại mọi chuyện "Sở Vân dấu Quỳnh Châu chuyện thân thế là phải rồi, nhưng A Châu, tiểu Bạch đúng thật cũng có nghi ngờ, không lẽ họ đã biết chuyện, phải tìm cơ hội hỏi Sở Vân"
"Không đâu Quỳnh Châu, tỷ thấy muội đang ghen mà thôi" Sở Lục Nhạn ghẹo Quỳnh Châu, cũng cười với nàng đầy ý tứ
"Muội làm gì ghen chứ" Quỳnh Châu bị nói trúng tim đen nên cũng kháng cự yếu ớt.
"Mọi người ai cũng thấy nhưng xem ra muội lo xa, tỷ thấy Sở nhị ca trong lòng chỉ có muội, trong mắt không xem người con gái khác ra gì" Phi Phi cũng nhìn ra được hai vợ chồng này tâm đầu ý hợp, nhưng có điểm gì đó không đúng cho lắm.
"Cũng đến giờ cơm, bọn họ chắc cũng xong chuyện, chúng ta nên đi thôi, không để mọi người chờ" Quỳnh Châu nhận thấy nếu còn ở đây sẽ bị chọc đến khi thay đổi màu da mới thôi, nên tìm lý do hợp lý kéo hai người kia đi. Mặc dù đùa chưa đã nhưng cũng đến giờ cơm, ba nàng hẹn hôm khác nói chuyện, qua lần trò chuyện này họ cũng hiểu nhau hơn, riêng Quỳnh Châu nghe nói Sở Vân có ý với mình thì trong lòng rất vui muốn chạy đi tìm Sở Vân để nhìn mặt, xa nhau chưa được nửa ngày mà đã thấy nhớ.
YOU ARE READING
[BÁCH HỢP TIỂU THUYẾT] THIÊN DUYÊN TIỀN ĐỊNH
Historische RomaneCâu chuyện tiếp sau khi các anh hùng Chiêu Anh Quán giúp vua Chánh Đức tiêu diệt loạn thần cướp ngôi Vĩnh Thuận Vương. Để ban thưởng cho các anh hùng vua Chánh Đức phong cho mỗi người một chức vụ riêng tùy thuộc vào công lao. Mọi chuyện rắc rối từ...