Chương 44: Quên

685 21 0
                                    

Tỉnh lại sau một đêm uống không biết bao nhiêu là rượu đầu Sở Vân đau như búa bổ, nhìn xung quanh thấy quen thuộc thì lại hoang mang "sao lại ở đây, không phải ta đang ở tiêu xuân viện, là ai đưa ta về, đại ca, đại ca đâu" mọi chuyện đêm qua xem như quên hết, lại phát hiện Quỳnh Châu không có bên cạnh mà lính quýnh đứng dậy đi tìm, cả ngày hôm qua không thấy, sáng nay cũng không thấy làm Sở Vân phần vì nhớ phần vì lo lắng, định bước xuống giường đi tìm lại nhìn thấy Quỳnh Châu đang ngủ đối diện thì từ từ bước đến.

"Châu nhi chăm sóc ta cả đêm thật có lỗi lại làm phiền nàng, để nàng ngủ nơi không thoải mái thế này" Sở Vân chỉ nói nhỏ tránh Quỳnh Châu thức giấc

"Sáng sớm nhìn nàng thật đẹp, ta tình nguyện cả đời thức trước để được ngắm nàng" lời nói ôn nhu cùng hành động dùng tay sờ má, bất thình lình Quỳnh Châu mở mắt làm Sở Vân hết hồn rút tay nhanh về.

"Châu nhi nàng thức rồi, đã quấy rầy" làm chuyện xấu bị bắt tại trận nên lời nói cũng ấp a ấp úng, để tránh được tình huống bị hỏi tội thì tốt nhất là đánh trống lãng.

"Quận mã dậy sớm, hôm qua đi đâu về khi nào mà Quỳnh Châu không biết" từ khi Sở Vân chuyển mình Quỳnh Châu đã tỉnh chỉ muốn giả vờ xem Sở Vân làm gì, nhận cơ hội Sở Vân còn mơ mộng thì bắt tại trận cũng là dễ dồn ép.

"Ta cũng không biết khi nào về đây" câu trả lời này là thật nhưng lại gây họa

"Cái gì, quận mã không biết sao về được đây? Quên hết? Còn nữa hôm qua đi đâu" Sở Vân đúng là chọc Quỳnh Châu nổi điên, ai kêu quên hết chuyện đêm qua, nàng bị người ta bắt nạt mà người đó lại không nhớ gì nhìn mặt lại ngơ ngơ thật lòng giận cũng không đành.

"Ta thật sự không nhớ sao lại về được...còn đi...ta đi tiêu xuân viện với đại ca, hai người..."

"Quận mã định nói hai người chỉ đến đến đó uống rượu không làm chuyện gì khác phải không?" Quỳnh Châu bây giờ đi guốc trong bụng Sở Vân, nghĩ gì nàng cũng biết

"Châu nhi tin ta chứ" bị đoán trúng thì đâu còn gì để chối, chỉ đứng cuối đầu chờ ban ân huệ, khép nép như con gái đang làm chuyện sai bị mẫu thân trách phạt.

"Hoa khôi Tú Thanh là như thế nào, quận mã đang đấu giá đêm đầu của cô ấy kia mà" nghĩ đến đây Quỳnh Châu lại nổi máu ghen Sở Vân nhìn nàng chỉ biết nguy hiểm, đâu còn dáng vẻ dịu dàng hiền lành như ngày thường.

"Tú Thanh sao...ta nhớ rồi là đại ca bỏ ra năm mươi ngàn lượng để chuộc của nương ấy, Châu nhi từ đầu đến cuối Sở Vân cũng không có nhúng tay vào" Lý Quảng mà nghe những lời này chắc hận Sở Vân lắm, nếu Sở Vân không xúi dục, kích động, Lý Quảng làm gì bỏ ra số tiền lớn đến vậy lại còn làm chuyện nam tử hán không nên làm đi mua vui con gái nhà lành, bị Sở Vân lại bị rượu bức ép mà thôi.

"Nếu quận mã mà gạt Quỳnh Châu thì đừng trách ta, còn nữa hôm qua định ở tiêu xuân viện vui vẻ không về?"

"Không hề, ta nhớ mình ra khỏi tiêu xuân viện thì bị cả đám người bắt đi, tỉnh lại thì thấy mình đã ngủ ở đây, đầu hiện tại vẫn còn đau" Sở Vân dùng tay xoa đầu làm Quỳnh Châu cũng tự trách bản thân sao quên mất chuyện người say thức dậy thì thường hay đau đầu chóng mặt

"Quận mã mau ngồi xuống, ta rót nước cho ngươi" dù có giận hay muốn trách phạt nhưng khi thấy Sở Vân không khỏe thì lại bỏ qua hết chăm sóc tỉ mỹ, làm Sở Vân cũng bất ngờ nhưng ít nhất cũng thoát khỏi sự tra tấn.

"Quận mã ngươi tại sao lại đi thanh lâu, còn nữa uống nhiều rượu như thế" nãy giờ chỉ là ghẹo Sở Vân bây giờ mới là quan tâm vô vấn đề chính

"Không có gì chỉ là đại ca bị tỷ tỷ từ chối, huynh ấy buồn quá nên rủ ta đi uống, ai ngờ lại thành ra thế này không biết hiện giờ huynh ấy ra sao" Sở Vân dĩ nhiên không nói ra lý do của bản thân, tự mình hành hạ bản thân chứ không muốn Quỳnh Châu ấy nấy.

"Xem ra không giống lắm, người có chuyện giấu Quỳnh Châu?" Quỳnh Châu nhìn thẳng vào Sở Vân mà hỏi đánh tâm lý đối phương.

"Châu nhi ta làm gì có chuyện giấu nàng, tiểu Linh chắc cũng sắp đến, ta chuẩn bị trước đi tìm đại ca không biết huynh ấy ra sao, nàng cũng không cần chờ cơm"

"Chuyện của đại ca không cần quận mã lo, Quỳnh Châu đã cho người đi làm, quận mã cứ ở nhà nghỉ ngơi" làm sao mà cho Sở Vân đi tiêu xuân viện được nàng còn chưa ra lệnh cấm thì tốt nhất là ở nhà.

Nha hoàn hầu phủ đúng là giữ quy tắc chưa gì đã xuất hiện, chỉ có một điều làm Sở Vân thấy lạ lại quay sang hỏi các nha hoàn khác

"Tiểu Linh đâu không thấy, không phải mọi bữa điều là tiểu Linh giúp quận chúa, hôm nay đổi lại là ngươi" Quỳnh Châu dĩ nhiên biết lý do nhưng sao nói ra được "nha đầu tiểu Linh chắc là trốn rồi, chắc là sợ mình trách tội thật là..."

"Tiểu Linh tỷ nói hôm nay không được khỏe nên không dám đến sợ lây bệnh cho quận mã, quận chúa, cũng bảo nô tài nói lại để tránh lây bệnh cho mọi người nên tiểu Linh tỷ sẽ tự nhốt mình trong phòng đến khi nào hết bệnh thì thôi"

"Sao lại để như vậy được, lát nữa mời đại phu đến xem bệnh cho tiểu Linh"

"Quận mã không cần lo, lát nữa Quỳnh Châu và tỷ tỷ đến thăm tiểu Linh ngươi quên tỷ tỷ là đại phu, cần gì mời người khác" Quỳnh Châu mà không lên tiếng lại sợ tiểu Linh gây họa.

"Châu nhi nghe lời nàng" câu nói này của Sở Vân không biết nghe bao nhiều lần mỗi lần đều làm người ta có cảm giác quận mã bị quận chúa ức hiếp nên sợ, còn Quỳnh Châu lúc nào chẳng vui hơn nữa giữ được tướng công ở nhà là yên ổn.

[BÁCH HỢP TIỂU THUYẾT] THIÊN DUYÊN TIỀN ĐỊNHWhere stories live. Discover now