Sở Vân hiện giờ như độc chiếm Quỳnh Châu, không đi đâu cũng không cho ai đến gần, ngay cả vương phi cũng chẳng có cơ hội chăm sóc con gái nói chi tiểu Linh được phép chạm vào người, ai cũng bực mình vì tính khí của Sở Vân nhưng nghĩ lại chỉ thấy tội, tiểu Linh mới đầu biết thân phận của Sở Vân cũng chẳng muốn quận chúa nhà mình đi vào con đường này không có lòng ủng hộ nhưng chính sự kiên trì, cố chấp cùng sự quan tâm, chăm sóc chu đáo của Sở Vân làm tiểu Linh thêm ngưỡng mộ, trước kia xem người là số một thì mãi mãi vẫn là số một, còn vương phi nghe vương gia nói lâu thì cũng thắm, người cũng chứng kiến tấm chân tình của hai người dành cho nhau mà cảm động, tuy xót thương con gái nhưng mọi chuyện hiện giờ chỉ còn biết trông đợi vào ông trời.
"Sở Vân, muội ăn chút gì đi, người đang bị thương lại thiếu ăn thiếu ngủ, muội muốn sớm nằm liệt giường, vậy thì lấy ai chăm sóc cho Quỳnh Châu"
"Sao tỷ lại ở đây không ở phòng chăm sóc A Châu, khi nào muội muốn ăn sẽ ăn, đa tạ tỷ quan tâm, muội không muốn ai đến đây quấy rầy Châu nhi nghỉ ngơi, tỷ có thể về được rồi" đáp lại sự quan tâm của Sở Lục Nhạn chỉ là những lời nói thờ ơ nhưng chẳng đuổi được người đi, Sở Lục Nhạn đi về phía trước đặt tay lên vai Sở Vân mà trấn an nói những điều làm Sở Vân thấy đau lòng
"Sở Vân tỷ biết nói ra lời này sẽ làm muội kích động nhưng không thể không nói, Quỳnh Châu hôn mê lâu như thế rất khó có thể tỉnh lại, người nàng không chỉ ốm yếu từ trước mà giờ còn nằm yên một chỗ, ngày một xanh sao mất sức, nếu Quỳnh Châu xảy ra chuyện muội có hận cha không, có tìm ông ấy trả thù"
"Châu nhi sẽ không sao, nàng sẽ sớm tỉnh lại nếu nàng có mệnh hệ gì muội cũng sẽ đi theo nàng, còn sư phụ muội không hận, lấy công ơn cứu mạng cùng nuôi dưỡng muội còn nợ người rất nhiều làm sao có tư cách hận người, nếu không có ơn cứu mạng làm sao muội có thể ở bên cạnh Châu nhi, hiện tại muội chỉ biết Châu nhi là linh hồn của muội nếu nàng chết đi thì linh hồn của Sở Vân cũng chẳng còn trên thế gian, chúng muội sẽ cùng sống cùng chết, không có chuyện một người đi một người ở lại chỉ để hù hận dày vò bản thân, sư phụ có lý của người, muội có lý của muội nên không việc gì phải hận, muội chỉ hận bản thân không bảo vệ được người mình yêu mà thôi" Sở Vân không phải vì lấy lòng Sở Lục Nhạn mà nói không hận Sở Phong, đối với Sở Phong, Sở Vân còn nợ ân tình rất lớn nàng thà chọn cái chết đi theo người mình yêu chứ không muốn sống trên đời để hận người tái sinh bản thân.
"Sở Vân muội thật khâm phục tỷ nhiều ngày như thế mà vẫn có thể chịu đựng được, nếu không có một kiếm kia giúp tỷ nghỉ ngơi một ít chắc hiện giờ chẳng còn sức, tình yêu của tỷ thật làm cho muội ngưỡng mộ mặc dù chúng ta cùng cảnh ngộ nhưng xem con đường của tỷ quá chông gai, vẫn còn một kiếp phía trước"
"Muội có thể rời giường rồi sao, chúc mừng hai người" Sở Vân thấy A Châu đi đứng bình thường nàng chỉ nghĩ người kia sớm hồi phục mà không cảm nhận được điều bất thường, lại nhìn Quỳnh Châu vẫn đang hôn mê mà nói lời chúc mừng thương tâm làm cả A Châu và Sở Lục Nhạn cũng chẳng biết có nên nhận lời chúc này hay không.
YOU ARE READING
[BÁCH HỢP TIỂU THUYẾT] THIÊN DUYÊN TIỀN ĐỊNH
Historische RomaneCâu chuyện tiếp sau khi các anh hùng Chiêu Anh Quán giúp vua Chánh Đức tiêu diệt loạn thần cướp ngôi Vĩnh Thuận Vương. Để ban thưởng cho các anh hùng vua Chánh Đức phong cho mỗi người một chức vụ riêng tùy thuộc vào công lao. Mọi chuyện rắc rối từ...