Chương 11: Diện kiến Sở Lục Nhạn

755 29 1
                                    

Từ ngoài cửa đi vào Sở Vân nhìn thấy từ xa là vị cô nương trẻ tuổi mặc y phục tơ lụa màu trắng, ngoại trừ tóc đen được chải chuốt tỉ mỹ thì toàn thân nàng trắng như tuyết, khuôn mặt tú mỹ tuyệt vời, có điều da dẻ trắng xanh chắc do đi đường dài mệt mỏi nhưng điều đó cũng không làm mất đi vẻ đẹp hoàn hảo vốn có.

"Tỷ tỷ Vân Vân rất là nhớ tỷ" chưa đợi người kia phát hiện ra mình đã hướng người ta gọi to rồi chạy đến mà ôm làm nũng, đối với tỷ muội họ Sở thì chuyện này bình thường nhưng đối với người hầu xung quanh thì đây đúng là chuyện kinh thiên động địa, chưa bao giờ họ nhìn thấy Hầu gia anh minh thần võ lại cũng biết làm nũng nhưng rất đáng yêu.

"Sở Vân đi lâu như vậy không về thăm chúng ta, lại chẳng chịu thư từ, ta rất nhớ ngươi" Sở Lục Nhạn cũng hướng Sở Vân mà xoa xoa cái lưng, với tính tỉ mỹ của mình thì nàng biết tuyệt đối không được gọi Sở Vân với tên gọi thường ngày Vân muội.

"Tỷ tỷ sao tỷ lại đến đây, sư phụ mạo hiểm cho tỷ xuống núi, lại còn đi xa như vậy tìm Vân Vân?" nghe tin Sở Lục Nhạn có mặt ở Hầu phủ Sở Vân có bao nhiêu nghi ngờ, không tin sư phụ lại để tỷ tỷ một thân một mình ra giang hồ, nay thấy được tận mắt thì quay lại trách sư phụ không báo mình một tiếng để đi đón tỷ tỷ, để Sở Lục Nhạn đi một mình thì thật nguy hiểm.

"Tỷ cũng không phải đi một mình, đây là A Châu, cô nương này đã đồng hành cùng ta suốt quãng đường đến đây" chỉ lo cho Sở Lục Nhạn mà Sở Vân không để ý đến cô nương áo đen đứng gần đó, nhìn vị cô nương này trạc mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt hiện lên vẻ thông minh lanh lợi. "Một người ôn nhu, ít nói lại không quen tiếp xúc với người ngoài như tỷ tỷ lại đi chung với người có vẻ lanh lợi, ồn ào nói nhiều thật không thể tin" trong lòng Sở Vân nghĩ không biết trên đường đi cô nương kia có hướng tỷ tỷ bắt nạt, nhìn một trắng một đen đi chung với nhau chắc mọi người đều tránh xa, cả hai cứ như hắc bạch vô thường.

"A Châu cô nương đa tạ đã chăm sóc tỷ tỷ và đưa nàng đến đây, cô nương cứ gọi ta là Sở Vân"

"Ta tên Âu Dương Minh Châu, có nghe Lục Nhạn nói về ngươi, nay gặp mặt đúng là không nói quá, ta nhỏ tuổi hơn huynh cứ gọi ta là Minh Châu" giọng nói của A Châu có vẻ không được vui nàng cũng không biết vì sao khi nhìn thấy mình bị bỏ rơi bởi màn trùng phùng của nhà họ Sở thì sinh khí.

"A Châu cô nương là hướng tỷ tỷ gọi cả tên sao, tên của tỷ tỷ trừ sư phụ ra không ai được phép gọi? Còn nữa tên Minh Châu hay A Châu cũng có sự khác biệt sao? Tỷ tỷ sao quên được Minh Châu cô nương?" Sở Vân chỉ là thắt mắt nhưng lại được Sở Lục Nhạn nói rõ.

"Chuyện là như thế này, lúc ta vừa mới xuống núi đi chưa được bao lâu thì gặp A Châu bị tên bắn trọng thương, trên mũi tên còn có đọc nên ta tiện thể cứu giúp, sau khi tỉnh lại vì muốn hướng ta báo ơn, nói kiếp này không báo ơn thì không về nhà, ta nói không cần nhưng nàng nhất quyết đi theo, mới đầu tuy không tiện nhưng có A Châu đồng thành ta cảm thấy vui vẻ và cũng bình an đến đây, võ công A Châu tuy không bằng đệ nhưng nàng giúp ta tránh được rất nhiều phiền phức, còn về tên gọi thì nàng cứ một mực gọi Lục Nhạn ta cũng hết cách tùy cô nương ấy muốn sao thì vậy, lại bảo ta gọi nàng là A Châu nguyên nhân đệ hướng nàng mà hỏi" Sở Lục Nhạn đúng thật là không biết nguyên nhân, nàng cũng thắt mắt sao A Châu lại hướng Sở Vân nói ra tên gọi và kêu mình là Minh Châu chứ không phải A Châu như nàng.

"Ta muốn kêu ai hay người khác gọi ta thế nào là quyền của mình sao tỷ đệ hai người làm quá lên vậy" A Châu cũng là quýnh lên rồi, ai cũng có thể kêu nàng là Minh Châu nhưng A Châu chỉ có người thân trong nhà mới được gọi, còn Sở Lục Nhạn được kêu như vậy bởi vì nàng nghĩ đó là trả ơn xem Sở Lục Nhạn như người thân trong nhà.

"Tiểu cô nương đừng giận nha, ta chỉ là tiện thể hỏi thăm không có ý gì khác, tỷ tỷ, Minh Châu cô nương chắc chưa ăn gì, vừa đúng đến giờ cơm để ta mời Châu nhi ra chúng ta cùng dùng cơm, tiện thể giới thiệu mọi người quốc sắc thiên hương của Tiền quốc quận chúa Quỳnh Châu, tiểu Linh mau mời Quận chúa" Sở Vân là hướng tiểu Linh gọi to.

"Quận mã quận chúa nói...."

"Tiểu Linh ta đến rồi đây, không phiền người đi một chuyến" tiểu Linh đúng là xui xẻo hôm nay toàn là chưa nói hết câu đã bị người ta ném đá chặn họng, lại nói quận chúa không phải lúc nãy bảo không dùng cơm cùng quân mã, giờ lại đổi ý bất ngờ.

Quỳnh Châu nghe người hầu báo trong phủ có vị cô nương họ Sở tìm Sở Vân thì trong lòng dù có không khỏe hay không vui thì cũng phải trang điểm thật đẹp mà tiếp khách, thông minh như Quỳnh Châu thừa biết người đến là ai. Khi nhìn thấy Sở Lục Nhạn, Quỳnh Châu cũng ngưỡng mộ trước vẻ đẹp thuần khiết của nàng, nghĩ đến lời Sở Vân là thật cùng hành động thân thiết liền hướng Sở Vân đi đến tiện thể đạp chân người ta một cái không biết là trút giận chuyện gì, Sở Vân cũng chỉ biết đứng nhăn mặt nhìn Quỳnh Châu không nói nên lời.

Sở Lục Nhạn nhìn thấy Quỳnh Châu liền biết đây là nương tử của Sở Vân, nhìn nàng có vẻ ghen trong lòng Sở Lục Nhạn không khỏi nghi vấn, Quỳnh Châu đúng là mỹ nhân có một không hai đúng với những gì thiên hạ nói, lại nhìn qua Sở Vân mà nhíu mày, nàng như phát hiện được gì đó, nhưng không dám khẳng định, chờ cơ hội nghe Sở Vân giải thích, lần này đến đây xem ra không chỉ với mục đích chuyển lời của cha cũng xem như đi thăm Sở Vân một chuyến mà nàng còn có linh cảm sẽ có chuyện kinh thiên động địa gì đó sắp đến.

A Châu nhìn thấy Sở Lục Nhạn hướng Sở Vân vừa nhìn vừa suy nghĩ thì cũng không biết vì sao có cảm giác món đồ yêu thích của mình, trong tay mình sắp bị người khác lấy đi mất, cũng hướng Sở Vân lườm một cái, chỉ tội Sở Vân không biết mình gây họa gì mà bị ba người kia đối xử như thế, mâm cơm này không biết làm sao sẽ qua. Chỉ biết trên bàn ăn tuy là nói cười vui vẻ nhưng mỗi người mỗi cảnh, A Châu hướng Sở Lục Nhạn gấp cái này gấp cái kia, Sở Lục Nhạn lại hướng Sở Vân gấp thức ăn, đũa của Sở Vân thì luôn hướng đến bát của Quỳnh Châu, Quỳnh Châu cũng là tiện thể gấp đáp trả, đến cuối cùng Sở Vân bát đầy thức ăn, bắt buộc phải ăn hết, chưa bao giờ nàng phải rơi phải tình cảnh này, còn A Châu thì trong bát ngoài cơm không có gì khác, nếu không tự thân vận động thì chỉ có nước than trời trách đất vì ăn cơm trắng qua bữa.


[BÁCH HỢP TIỂU THUYẾT] THIÊN DUYÊN TIỀN ĐỊNHWhere stories live. Discover now