Đến Âu Dương tiêu cục Sở Vân đã lường trước được rất nhiều khó khăn, Âu Dương Minh đã từng tuyên bố trên giang hồ sẽ không bao giờ qua lại với triều đình, đối với triều đình là nước sông không phạm nước giếng, hôm nay đến gặp chưa chắc gì được tiếp đón, ngồi đợi cũng được hai canh giờ Sở Vân thấy Quỳnh Châu và tỷ tỷ có vẻ mệt nên muốn cáo từ hẹn hôm khác đến nhưng chưa mở lời thì tiêu sư trẻ tuổi từ trong bước ra.
"Sư phụ có mời, mời các vị đi theo tại hạ" công sức nãy giờ chờ đợi xem như không bỏ phí, đi theo vị tiêu sư trẻ tuổi Sở Vân nhận ra cả đoạn đường đi không một bóng người, đây không phải là tác phong của một tiêu cục được bảo vệ nghiêm ngặt, định hỏi lý do thì có bóng người từ mái nhà bay xuống tay cầm thương hướng Sở Vân đánh tới, Quỳnh Châu và Sở Lục Nhạn cũng bị tên tiêu sư giữ lại.
"Nếu Tổng tiêu đầu có ý thử thách Sở Vân cung kính chi bằng tuân mệnh" Sở Vân biết rằng Quỳnh Châu và Sở Lục Nhạn sẽ an toàn nên cũng không quan tâm mà toàn tâm toàn ý giao đấu, trước khi đến đây Sở Vân không nghĩ tới có màn so tài nên không đem theo vũ khí, bây giờ trên tay nàng chỉ là chiếc quạt bình thường, so với cây thương kia thì chiếc quạt của Sở Vân thật nhỏ bé nhưng không vì thế mà bị yếu thế.
Vừa xoay người tránh được một màn đâm thẳng trực diện, Sở Vân đã bắt được cánh tay tên cầm thương ra đoàn phản hồi hướng đến ngực đối phương nhưng không được, tên cầm thương sử dụng ưu thế chiều dài cũng như mũi thương sắt nhọn, lại nhìn ra được điểm yếu phòng vệ ở đôi chân Sở Vân nên đánh tới, đâm trái đâm phải liên tục, Sở Vân không còn cách nào khác nên lui về phía sau, nhận thấy cơ hội phản công đến, Sở Vân dùng một chân đạp giữ thương, một chân hướng tay hắn mà đá, cây thương vì thế bay lên trời, tên kia chưa biết chuyện gì xảy ra thì cây quạt trong tay Sở Vân đã dừng ngay trước cổ nếu đây là một thanh kiếm thì mạng hắn coi như xong.
"Đa tạ đã nhường" Sở Vân cũng đã chụp được cây thương đưa đến trước mặt người kia mà trả lại.
"Không dám, thật hổ thẹn" tên tiêu sư cũng hành lễ với Sở Vân nhận lại thương.
"Sở Vân ngươi không sao chứ" Quỳnh Châu thấy Sở Vân chiến thắng thì cũng chạy đến, lúc nãy nhìn Sở Vân bị tập kích nàng rất lo lắng nhưng khi nghe Sở Lục Nhạn nói người trong tiêu cục sẽ không làm lại đến họ thì cũng an tâm, từ lúc xảy ra chuyện mắt nàng không bao giờ thoát khỏi Sở Vân chỉ sợ xảy ra chuyện.
"Không sao, Châu nhi đừng lo"
"Hay, hay lắm" kèm với giọng nói phát ra là tràng pháo tay tán thưởng, không cần đoán cũng biết đây chính là tổng tiêu đầu Âu Dương Minh.
"Đa tạ Tổng tiêu đầu đã khen, Sở Vân không dám nhận, chỉ là may mắn được vị sư huynh đây đã nhường" Sở Vân chưa bao giờ đánh giá bản thân mình cao hơn người khác.
"Hầu gia đúng là Hầu gia ăn nói rất được lòng người, tự ta nhìn ra được, Đại Bảo là đại đệ tử ưu tú trong đám đồ đệ của ta mà vẫn bị Hầu gia chỉ dùng vài chiêu là thu phục được, xem ra là danh sư xuất cao đồ"
"Tổng tiêu đầu quen biết sư phụ của giản bối" nếu thật có quen biết, xem biểu hiện của Âu Dương Minh thì mối quan hệ này không xấu thậm chí là tốt đẹp có thể dựa vào đây mà nhờ vả, chuyện này xem ra sẽ nhanh chóng được giải quyết.
"Chuyện này nói sau, mời Hầu gia, hai vị cô nương vào trong nói chuyện, nãy giờ đã thất lễ" Sở Vân xem như đã vượt qua được thử thách kiên trì đầu tiên.
"Tổng tiêu đầu cứ gọi giản bối là Sở Vân, Sở Vân đến đây cũng không phải với thân phận hầu gia, người cứ xem Sở Vân như tiểu tử trên giang hồ mà đối xử"
"Được, ta rất thích tính này của ngươi, như vậy đi ta gọi ngươi Sở Vân, còn Sở Vân cứ gọi Âu Dương Minh này là lão tùy tiện được rồi, sư phụ ngươi toàn kêu ta như thế, ngươi đệ tử hắn cứ gọi giống hắn đi" Âu Dương Minh xem ra rất thân với sư phụ Sở Vân.
"Như vậy không được, chẳng khác nào Sở Vân đắc tội với sư phụ cùng tổng tiêu đầu, Sở Vân sẽ gọi người là tiền bối như vậy mới phải"
"Lão Phong có đồ đệ như Sở Vân ngươi thì không uổng kiếp làm người của hắn rồi" Âu Dương Minh đánh giá rất cao phẩm chất của Sở Vân
"Đa tạ tiền bối quá khen Sở Vân, tỷ tỷ đây là Sở Lục Nhạn cũng là con gái sư phụ, còn đây là nương tử giản bối Quỳnh Châu"
"Nếu không giới thiệu ta tưởng cả hai đều là nương tử của Sở Vân ngươi nha" đúng là Âu Dương Minh không quan tâm chuyện triều đình, cả thiên hạ ai cũng biết Sở Vân và Quỳnh Châu là đôi vợ chồng mới cưới, chỉ có ông ấy là trên trời rơi xuống.
Lời nói của Âu Dương Minh lại làm Quỳnh Châu ghen rồi, không chỉ có một mình nàng xứng đôi với Sở Vân, mà hai người kia đi bên nhau cũng là trời sinh một cặp, trong đầu có ý định mai mốt tách cả hai ra, nếu có đi chung cũng không được đi gần tránh bị nhầm lẫn, nàng mới là nương tử đường đường chính chính.
"Tiền bối thật là biết nói đùa, Lục Nhạn với Vân đệ lớn lên cùng nhau nên phong thái cũng là nhìn giống nhau" Sở Lục Nhạn mà không lên tiếng giải thích thì lát Sở Vân sẽ bị Quỳnh Châu làm thịt.
"Lục Nhạn sao, con đúng là nhìn rất giống mẹ mình chỉ có điều tính tình thì trái hoàn toàn, chắc di truyền từ lão Phong" từ khi nhìn thấy Sở Lục Nhạn, Âu Dương Minh rất bất ngờ, rất giống với Thu Nguyệt người mà ngày xưa ông yêu sai đấm nhưng đáng tiếc...
"Tiền bối biết mẹ con, vậy có biết sao bà ấy lại qua đời" Sở Lục Nhạn nghe nói đến mẹ thì lòng chợt buồn, nàng cũng không còn nhớ hình dáng mẹ ra sao, từ khi năm tuổi đã không còn gặp mẹ, hỏi thì cha nói người đã chết.
"Nếu lão Phong không nói con biết thì có nguyên nhân của nó, ta người ngoài không tiện xen vào" nói đến chuyện này thì không khí trùng xuống, Âu Dương Minh chỉ biết ngồi vuốt râu mà thở dài.
YOU ARE READING
[BÁCH HỢP TIỂU THUYẾT] THIÊN DUYÊN TIỀN ĐỊNH
Ficción históricaCâu chuyện tiếp sau khi các anh hùng Chiêu Anh Quán giúp vua Chánh Đức tiêu diệt loạn thần cướp ngôi Vĩnh Thuận Vương. Để ban thưởng cho các anh hùng vua Chánh Đức phong cho mỗi người một chức vụ riêng tùy thuộc vào công lao. Mọi chuyện rắc rối từ...