Chương 107

4.8K 209 13
                                    

Trở lại kinh thành náo nhiệt xa hoa, trở về hoàng cung uy nghiêm lộng lẫy một nơi quen thuộc của trước kia, một nơi mà cả đời Dạ Vi Tước có lẽ sẽ chôn thân uỷ mệnh.

Cuộc sống xa hoa rộng lớn, người hầu kẻ hạ, sinh tử nhân sinh, uy quyền đều nắm trong tay, muốn thứ gì liền được thứ đó. Cuộc sống như vậy quả thực rất đáng mơ ước. Nhưng rốt cục có mấy ai hiểu được sự cô đơn tịch mịch nơi chốn hoàng cung này.

Quyết định xuất cung dâng hương của Dạ Vi Tước, chỉ là nàng muốn rời khỏi nơi khiến lòng người nặng trĩu này đôi lúc, đến một nơi yên bình tĩnh lặng, cho tâm can mình được thanh thản chút ít.

Mọi chuyện sau đó diễn ra thật bất ngờ, khiến nàng không kịp tiếp nhận.

Suy ra, chuyến đi lần này là tốt có đúng không? Cảm giác trở nên xa lạ như vậy thật không dễ dàng, nhưng so với cảm giác biết người còn tồn tại vẫn tốt hơn rất nhiều.

Kỳ Tử Nhạc còn sống chính là điều mà suốt năm năm qua nàng mơ tưởng, đến cuối cùng mong ước tưởng chừng vô dụng đó trở thành sự thật, tâm can nàng như vực dậy từ đáy sâu, tảng đá đè nặng ở trong lòng cũng tan biến mất đi.

Sau cùng, dù có xa lạ đến đâu, ít ra người cũng đã từng hết lòng vì mình.

Nhìn dòng nước chảy dưới cầu, nước thực trong trẻo đi qua từng cánh liên hoa, cảnh tượng thật đẹp, chợt nhận ra, lâu rồi mình đã quên mất sự hiện diện của nó.

Chính lúc này Dạ Vi Tước mới cảm nhận rõ sự sụp đổ ở trong lòng, một ít sức lực cuối cùng đều đem chống đỡ hết cả rồi.

Dù không muốn nhớ đến, nhưng những lời người kia nói đều lặp đi lặp lại trong đầu, tựa như đâm nhiều nhát dao vào tim mình vậy.

Điều nàng sợ nhất chính là phải chịu sự lăng nhục, ánh nhìn khinh khi từ người khác, thế nhưng lại để bản thân sa vào, khiến nàng thật hổ thẹn với bản thân.

Nàng luôn tự hỏi, rốt cục Dạ Vi Tước có gì tốt đẹp, nàng có cái gì để cho những người đó phải đem nàng ra lăng mạ sỉ nhục như vậy.

Chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn chưa dứt, phía sau đã nghe thanh âm của Cung Sa vang lên.

"Nương nương người đây rồi, nô tỳ tìm người từ nãy đến giờ." Cung Sa hớt hãi chạy đến.

"Em tìm ai gia có chuyện gì sao?" Dạ Vi Tước có hơi xoay qua nói.

"Nô tỳ lo lắng cho người." Cung Sa ngẩng đầu đáp. Lúc nãy vào phòng không thấy nương nương, khiến cho mình một phen lo sợ, tâm trạng mình từ lâu vẫn luôn như vậy bất ổn.

"Người có biết đến chuyện của Hoàng thượng chưa?"

Dạ Vi Tước đứng trên thành cầu, vô hồn nhìn dòng nước. Nghe Cung Sa nói lúc này mới thực sự quay sang nhìn nàng, khe khẽ mỉm cười rồi gật đầu, "Vừa lúc nãy Lạc Mạn có nói cho ai gia nghe rồi. Thật không ngờ chuyện này lại có thể xảy ra."

Cung Sa vẻ mặt kích động nhìn Dạ Vi Tước gật gù liên tục, "Lâm Dương Nhiệm hắn đã bị hoàng thượng giam ở đại lao, gia sản của Lâm gia tất cả đều bị tịch thu, vừa sáng nay hoàng thượng đã phân phát hết cho dân nghèo trong thành. Điều đặc biệt hơn nữa chính là hoàng thượng tự mình điều tra ra phụ thân Lâm Dương Nhiệm tham ô hối lộ cấu kết với ai. Nô tỳ thấy sự không ngờ được."

[Bách Hợp][Tự viết-Hoàn] Thổ Phỉ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ