Chương 118

6.3K 277 41
                                    

Trời càng lúc càng sẫm màu, trăng sớm đã lên cao, đêm nay trăng tròn sáng trưng cả đường đi lối bước, chỉ một lúc dạo ở bên ngoài Hà Nguyệt Chiêu đã chỉ dẫn rất nhiều thứ, Dạ Vi Tước cũng hiểu được không ít lối sống hoang sơ mộc mạc mà mình chưa từng trải qua.

Trở lại Tiền gia trang thì trời đã rất trễ, Hà Nguyệt Chiêu đưa Dạ Vi Tước đến trước phòng, nói vài câu liền có ý rời đi.

Thấy Hà Nguyệt Chiêu bước đi, Dạ Vi Tước vội mở lời giữ người: "Nguyệt Chiêu tiểu thư."

Hà Nguyệt Chiêu vừa đi được vài bước, nghe phía sau có người gọi, vui vẻ ra mặt quay lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Ta thấy ở góc phòng có một cây đàn tỳ bà..." Dạ Vi Tước mở lời nhưng có một chút e ngại, lời nói ra rất chần chừ, chậm rãi.

"A...Vi Tước muốn dùng nó sao? Vậy thì cứ tự nhiên." Hà Nguyệt Chiêu nhanh nhẹn nắm bắt lời nói của người trước mặt, không cần nàng nói câu sau đã hiểu ý đem luôn đàn cho mượn.

Gặp qua chỉ mới vài lần, tiếp xúc không nhiều, nhưng đủ để Hà Nguyệt Chiêu biết được người trước mặt mình da mặt thật sự rất mỏng, vì thế mà không để nàng cảm thấy ngại, đích thân Hà Nguyệt Chiêu chạy vào trong phòng lấy nó.

"Tỳ bà này là của ta, nhưng ta lại đàn không được tốt lắm, có lẽ không yêu thích nên không thể đặt hết tâm trí vào mà gảy, nên từ lâu đã bỏ nó sang một bên, nhờ Vi Tước mà ta mới nhớ đến nó. Chắc hẳn Vi Tước gảy đàn rất tốt đúng không?"

Chẳng những tốt mà còn tuyệt hảo, cầm nghệ nhất định sẽ khiến ngươi kinh ngạc, cầm nhân nhất định sẽ khiến ngươi hoa mắt a.

Vừa nghe xong lời Hà Nguyệt Chiêu, Tố Nhi ở bên cạnh thầm trả lời, một bộ dạng ngẩng cao đầu tự hào, nương nương của mình là tuyệt nhất!

"Ta chỉ biết một ít, có thể tạm nghe được." Dạ Vi Tước lắc đầu phũ nhận.

"Đây, trao lại tỳ bà cho Vi Tước cô nương, trời đã rất trễ nên ta sẽ không làm phiền thêm nữa, mai ta sẽ trở lại sớm hơn, đến lúc đó nhất định phải gảy một khúc."

Hai tay Dạ Vi Tước nhận lấy tỳ bà, gật đầu đáp ứng lời Hà Nguyệt Chiêu.

"Nếu Vi Tước muốn gảy thì cứ việc tự nhiên, rất xa không thể nghe thấy, cứ yên tâm!" Trước khi rời đi, Hà Nguyệt Chiêu không quên quay lại nói, vừa nói vừa nháy mắt, tay chỉ qua phía chỗ của mình, giải thích cho lời vừa nói.

Dạ Vi Tước bật cười, có chút ngưỡng mộ Hà Nguyệt Chiêu lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, quả thật nàng là người rất tốt, càng như vậy Dạ Vi Tước càng thấy e ngại, mình thực sự chưa làm gì cho Hà Nguyệt Chiêu mà nàng đã tận tâm đối với mình như thế.

"Nương nương, chúng ta đến đằng kia thôi." Cung Sa dứt lời, biết ý định sắp tới của nương nương, hai tay đã muốn dìu nương nương bước đi đến phía có đặt chiếc ghế đá.

Dạ Vi Tước ngồi xuống ghế, thuận tiện hơn việc giữ tỳ bà trong tay. Nàng không nhớ lần cuối mình dùng nó đã bao lâu rồi, chỉ biết là lâu đến mức mình không nhớ nổi.

[Bách Hợp][Tự viết-Hoàn] Thổ Phỉ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ