Ân Tĩnh bị cái dáng vẻ như lang như hổ của Trí Nghiên dọa sợ đến phát run, nàng vội vàng túm lấy chiếc quần nhỏ mỏng manh của mình, nhưng răng nanh của Trí Nghiên rất sắc bén, thoáng cái liền cắn đứt vải vóc, mình có cố gắng thế nào cũng không có tác dụng. Ân Tĩnh chỉ có thể vội vàng đứng dậy, kẹp chặc chân, Trí Nghiên thấy thế, nhếch miệng hộc lưỡi bò lên trên đầu gối của mình, mở to đôi mắt tròn vo nhìn mình.
Dục vọng trong mắt nàng quá rõ ràng, để cho Ân Tĩnh không khỏi đỏ mặt, chuyện đến nước này, thông minh như Ân Tĩnh làm sao lại không hiểu được Trí Nghiên muốn làm cái gì. Đương nhiên là nàng không có ghét bỏ thân rắn của Trí Nghiên, dù sao nàng là yêu, mà mình cũng không tính là người. Thế nhưng, xấu hổ, vẫn là có.
Trí Nghiên thấy dáng vẻ nhăn nhó của Ân Tĩnh, liền thuận thế bò lên, dán vào cổ của nàng, phần đuôi xuyên qua vạt áo tiến vào trong, trượt đến phần ngực, khẽ đụng chạm vào đầu ngực của Ân Tĩnh. Người nọ làm sao nghĩ tới Trí Nghiên sẽ càn rở đến như vậy, trong lúc nhất thời không biết làm sao, thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.
Hiện tại Ân Tĩnh đã không còn là Ân Tĩnh thanh tâm quả dục của trước kia, vừa rồi đụng vào Trí Nghiên, quả thực cũng làm cho thân thể của nàng có chút khó chịu. Bây giờ bị nàng trêu chọc như thế, nói thờ ơ, căn bản là không có khả năng."A. . . Nghiên nhi, van ngươi. . . Đừng." Ân Tĩnh nhẹ giọng khẩn cầu, chỉ là dáng vẻ lúc này của nàng lại khiến cho Trí Nghiên không có biện pháp dừng lại. Cho tới bây giờ Ân Tĩnh đều luôn tao nhã lại còn kiềm chế, Hiếu Mẫn từng nói nàng không giống như đại đa số người ở dưới trần, chính xác mà nói, thật ra là khí tức trần thế trên người nàng quá ít, sẽ thường xuyên khiến cho người ta có loại cảm giác, thực ra nàng cũng không thuộc về trần gian.
Xuất gia nhiều năm làm cho tính tình của nàng quen với sự lãnh đạm, lại là một người nội liễm. Trí Nghiên biết Ân Tĩnh vẫn chưa buông lỏng trong chuyện chăn gối, nhưng chính là vì phần ràng buộc này, mới khiến cho nàng vô cùng mê người. Ánh nến trong phòng cũng không quá sáng sủa, mà kì thực là hôn ám chập chờn. Thỉnh thoảng lại lóe lên, để cho Trí Nghiên vốn đã nhìn trong bóng tối cực tốt lại càng ngắm Ân Tĩnh rõ hơn.
Mặt của nàng rất đỏ, tóc dài xõa tán loạn, quần áo bị mình gây ra rất nhiều nếp nhăn. Trên gương mặt đó mang theo sự ẩn nhẫn cùng áp lực, nhưng nhìn qua lại mềm mại giống như tan ra thành nước. Trí Nghiên ngắm nhìn đến sững sờ, không thể khống chế dùng chút pháp thuật đã khôi phục lại, kéo bỏ toàn bộ y phục của Ân Tĩnh lúc này, trên người Ân Tĩnh cũng chỉ còn lại chiếc quần nhỏ sứt mẻ. Mọi thứ còn lại, đều bị Trí Nghiên ném xuống đất."Nghiên nhi, đừng như vậy." Ân Tĩnh lấy tay che ngực, nhưng cái đuôi rắn của Trí Nghiên đã sớm quấn lên đó hồi lâu, cảm thấy cái đuôi dài nhỏ của nàng quấn lấy chóp đỉnh của mình day dưa qua lại, môi dưới của Ân Tĩnh liên tục run lên, nàng nhịn không được ôm chặc Trí Nghiên, buông tha chống cự. Các nàng đều không có một chút biện pháp với đối phương, một ánh mắt cực nóng, một chút đòi hỏi, đều không thể chống cự.
Cảm thấy Ân Tĩnh ngầm đồng ý, Trí Nghiên lại càng thêm làm càn, thân rắn dài nhỏ của nàng trườn lên trên người Ân Tĩnh. Vươn lưỡi liếm phần thịt mềm đáng yêu còn lại của Ân Tĩnh. Nơi đó lớn hơn mọi khi một chút, trở nên căng tròn no đủ. Viên châu ở đầu đỉnh đỏ tươi xinh đẹp, Trí Nghiên dùng chiếc lưỡi đỏ liên tục liếm láp, nàng cảm giác được hơi thở của Ân Tĩnh đã trở nên dồn dập hơn rất nhiều, ôm tay mình giờ đã đổi thành dùng sức nắm lấy ra giường.
Có lẽ là lần đầu tiên thân mật với thân rắn của Trí Nghiên, tuy rằng cảm thấy xấu hổ khó nói nên lời, nhưng lại càng thêm mẫn cảm. Ân Tĩnh cảm thấy mới có một hồi, mà nửa người dưới của mình đã ướt thành một mảnh, chạy dọc theo mông sắp rơi xuống ra giường. Nàng kẹp chặc hai chân, nắm chặc ra giường, ướt át như vầy, vẫn là lần đầu tiên.