Âu Dương Uyên Ngôn không ngờ mình lại có phản ứng như thế, cô đẩy người đàn ông đang giam mình trong lồng ngực anh ra rồi loạng choạng bước ra ngoài, trách ai chứ đến thư ký cô cũng đã về rồi, phải rút kinh nghiệm lần sau...nhất định phải giữ ở bên cạnh. Vì cô có thói quen nếu thư ký đã đứng được ba mươi phút mà cô không có mệnh lệnh gì, cô ấy sẽ được về huống gì hôm nay cô ấy có việc, cô có thể không lý lẽ mà giữ người ta lại sao? Nhưng vấn đề là, sao cô lại...???? Rõ ràng là bị cưỡng hôn, cô lại có chút hưởng thụ, chẳng lẽ cô bị cuồng SM?Không, không thể nào như vậy được, phải tránh xa Nam Cung Tử Hàn ra, nguy hiểm quá. Nếu anh không dừng lại, cô chẳng lẽ vẫn sẽ tiếp tục với anh? Xuống dưới tầng rồi đi ra ngoài, cô mới nhớ ra, lúc chiều cô nói tài xế không cần đến đón. Tay cô níu chặt cổ âu phục, không thể tưởng tượng được cô lại không phản đối một người đàn ông đối với mình như thế, chẳng lẽ cô đói khát đàn ông đến phát điên rồi?
Dù hay đi kí hợp đồng nhưng lúc nào đúng tám giờ cô đều khéo léo rút lui không dùng dằng với đối tác, do có ảnh hưởng từ quá khứ nên cô rất sợ hãi chuyện ở cùng đối tác sau chín giờ, thường đàm phán xong lúc đó cô sẽ đi về bằng taxi. Còn thì hay rồi, đã chín giờ, cô dính bẫy rồi, hợp đồng chỉ là cái cớ "...."
Uyên Ngôn tựa người vào tường hít thở đôi chút, loại rượu này là lần đầu tiên cô uống, nên có chút không quen, nếu không cũng sẽ không dẫn đến vượt quá giới hạn. Hai tay cô day day thái dương, về đêm ở London thời tiết đã lạnh đi rất nhiều, nhưng trái với thời tiết lạnh thì người cô lạnh nóng phừng phừng lên, Uyên Ngôn tìm trong chiếc túi rồi lấy viên thuốc giải rượu ra, nuốt xuống. Uống thuốc không có nước, vị đắng lan khắp thanh quản, rồi xuống dạ dày đang quặng đau lên, cô nhíu mày cố gắng ép cái cảm giác muốn nôn ra đó xuống.
Chiếc Lykan Hypersport đỗ ngay trước mặt cô, kính xe kéo xuống, thấy Nam Cung Tử Hàn cô lại hoảng hơn nữa, chưa bao giờ cô thấy mình nguy hiểm như bây giờ.
"Lên xe, hoặc tôi bế em lên xe. Em có quyền chọn."
"Tôi có quyền không lên sao?!" Âu Dương Uyên Ngôn bất lực nhìn anh thở dài rồi mới từ từ mở cửa xe bước vào, thắt dây an toàn lại, chị cô và bạn cô mới đúng lắm cô không nên trêu vào Nam Cung Tử Hàn, giờ cô hối hận rồi, có được hay không?
"Đau dạ dày?"
"Tôi mới uống thuốc rồi."
"Ừ." Sau đó anh không nói gì nữa chỉ chuyên tâm lái xe.
Chiếc xe cứ thế theo đường đi cho đến khi thấy những con đường quen thuộc để về nhà, Uyên Ngôn thoáng ngạc nhiên nhìn anh, cô còn chưa nói chỗ ở của mình mà, sao anh ta lại biết chỗ ở của cô? Hôm nay, anh làm cô ngạc nhiên hơi nhiều đấy?! Cô chưa kịp tiêu hoá những chuyện xảy ra anh lại đem đến tiếp cho cô một bất ngờ khác, rốt cuộc còn bao nhiêu bất ngờ cô chưa biết đây?
"Tôi sợ đối tác của mình thiếu nợ bỏ trốn." Tử Hàn không thèm để ý đến cô vẫn tập trung tiếp tục lái xe.
"À" cô nhìn lén anh, làm việc cẩn thận thật, lúc sau cô vì cơn đau đầu còn sót lại nên tựa vào cửa kính để chợp mắt. Còn sợ người ta thiếu tiền nữa, ai mà thiếu tiền anh ta chắc chắn rất thảm, cô nghĩ thầm nhưng cơn đau đầu nhanh chóng kéo cô vào giấc ngủ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi - Cửu Sắc Thiên Không
RomanceTừng là thanh mai trúc mã, em thích anh ấy, anh ấy lại thích cô ấy. Chỉ một câu: "Âu Dương Uyên Ngôn, em có thể thôi ngay được không? Em quá đáng lắm rồi, em đi đi, đừng bao giờ quay lại nữa, tháng sau tôi với Tĩnh Vi sẽ đính hôn." mà em rời đi nhữn...