Chương 100: Phiên ngoại nhỏ

4.9K 108 8
                                    

Phiên ngoại nhỏ -- Lần đầu gặp gỡ

  Từ xa, có thể nhìn thấy rừng phong đỏ rực khắp trời giữa sườn núi, đẹp hoa cả mắt, đẹp động lòng người, đẹp khiến người ta nín thở.

  Liễu Hân Linh vén rèm xe lên, nàng vui vẻ ngắm nhìn rừng phong trên sườn núi, mùa thu mỗi năm, nàng đều nhìn thấy cảnh thiên nhiên xinh đẹp nhất này, làm cho tận đáy lòng nàng sinh ra một loại thán phục sùng bái đối với tạo hóa.

  Xe ngựa dừng dưới chân núi, trưởng đội -- đại ca Liễu gia trở mình nhảy xuống lưng ngựa, sau đó đại ca Liễu gia buồn cười nhìn tiểu muội muội không đợi được mà tự nhảy xuống xe ngựa, vẻ mặt tiểu cô nương vô cùng ngạc nhiên thán phục nhìn về phía sườn núi đằng xa. Mỗi lần đại ca Liễu gia nhìn thấy muội muội vẫn luôn bình tĩnh dịu dàng giống bà cụ non nhà mình lộ ra tinh thần hoạt bát hiếm có này, thì không nhịn được muốn dành thời gian dẫn muội muội ra ngoài hóng gió nhiều một chút, để cho tiểu cô nương tươi cười nhiều hơn.

  Nói đến chuyện này, từ khi các huynh đệ Liễu gia bắt đầu biết nhận thức thì bọn họ phát hiện tiểu muội muội nhỏ nhất nhà mình không hề hoạt bát hiếu động như những đứa nhỏ khác, tính tình y như một bà cụ non vô cùng chực chạc thành thục, rất ngoan ngoãn nghe lời, làm cho các huynh trưởng rất thích lấy việc trêu chọc tiểu muội muội làm niềm vui. Có điều, mấy năm trước đại ca Liễu gia dẫn muội muội đến thôn trang chơi thì phát hiện thì ra tiểu muội muội còn có một mặt hoạt bát vui vẻ, phát hiện này khiến đại ca Liễu Gia rất vui vẻ, mỗi năm đều dẫn muội muội đến đây một lần.

  “Đại ca, muội và Mặc Châu tự đi lên nha.” Liễu Hân Linh nói.

  Đại ca Liễu gia quan sát hai tiểu la lỵ, hơi bận tâm nói: “Đi bộ sẽ mệt đó, hay để đại ca cưỡi ngựa đưa hai muội lên.”

  Liễu Hận Linh lắc đầu, “Đại ca, tự mình leo núi mới có thể ngắm nhiều cảnh đẹp.”

  Cuối cùng đại ca Liễu gia bị muội muội thuyết phục nên đành để gã sai vặt dắt ngựa, còn mình thì leo núi cùng hai tiểu la lỵ.

  Một lát sau mọi người đã đến giữa sườn núi, Liễu Hân Linh nhìn thấy đại ca buồn chán thì nhịn không được nói: “Đại ca, nếu huynh nhàm chán thì đi vào rừng săn thú đi, muội và Mặc Châu sẽ ở rừng phong chờ huynh, bọn muội sẽ không chạy lung tung đâu.”

  Muội muội ngoan ngoãn khiến đại ca vừa yêu thương vừa lo lắng. Đại ca Liễu gia nhớ tới chuyện từ đó tới giờ có rất nhiều dân chúng xung quanh đến đây thưởng phong, có lẽ không có dã thú nguy hiểm nào nên đồng ý lời của muội muội, cho hai gia đinh ở lại bảo vệ còn mình thì dẫn theo các gã sai vặt khác vào rừng đi săn.

  Liễu Hân Linh đưa mắt nhìn đại ca rời đi, sau đó nàng dẫn theo Mặc Châu tiếp tục leo núi.

  Đi thêm một khắc nữa thì đến rừng phong giữa sườn núi.

  Khi đặt mình trong phong cảnh lá phong ngập trời, trái tim nàng bị thiên nhiên tuyệt đẹp làm rung động một lần nữa, ngắm nhìn một mảnh rừng phong xinh đẹp như thế khiến cho lòng nàng trong thời khắc này vô cùng yên tĩnh.

[Hoàn]Hiền thê cực khỏe - Vụ Thỉ DựcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ