Chương 2: Sinh tử không thể tự định

5.9K 409 12
                                    

"Ra ngoài —— "

Bên trong giọng nói khàn khàn, mang theo tức giận làm người đoán không ra, mặc dù có Diệp Thiên Sĩ chú tâm điều phối thuốc để duy trì kéo dài sinh mệnh, nhưng thân thể một năm ngủ say so với lúc trước xa xa không bằng, người đã lâu không lên tiếng, hiện tại bởi vì tiếng gầm thét không tính là lớn lắm này mà khó chịu ho khan không ngừng.

"Nương nương!"

Ngụy Anh Lạc nhìn bộ dáng suy nhược của nàng, không để tâm nàng hét lên giận dữ, vội vã chạy tới, quỳ xuống phía trước sạp giường, lo lắng nhìn nàng. Người trên giường bởi vì ho kịch liệt, gương mặt vốn dĩ tái nhợt đỏ ửng lên, hô hấp có chút khó khăn.

"Nương nương, người mới vừa tỉnh. Không nên quá mức kích động, nô tài đi mời Diệp thái y tới có được không?"

Ngụy Anh Lạc cẩn thận hỏi, bởi vì đối phương từ đầu chí cuối chưa từng nhìn bản thân dù chỉ một lần.

"Ra ngoài."

Vẫn là hai chữ đơn giản, không còn gì khác nữa.

Trân Châu ở một bên lo lắng, cẩn thận mở miệng nói:

"Lệnh... Anh Lạc, cô đi ra ngoài trước đi, tôi ở chỗ này chăm sóc nương nương cho được không?

Vốn dĩ muốn mở miệng kêu Lệnh Phi nương nương, lại bị Ngụy Anh Lạc liếc mắt nhìn qua, vội vàng sửa lại xưng hô.

Kỳ thực Ngụy Anh Lạc biết, mình bây giờ, vô luận là loại thân phận nào, người trên giường này đều không muốn gặp. Với tư cách Ngụy Anh Lạc, nàng một lòng muốn chết nhưng mình lại cứu nàng, với tư cách là Lệnh Phi, bất kể xuất phát từ mục đích gì thì cũng đều đã vi phạm lời thề hôm đó. Ngước mắt nhìn đối phương, như cũ nghiêng đầu không nhìn bản thân, Ngụy Anh Lạc cười khổ trong lòng. Giây phút nhìn thấy nàng tỉnh lại, bản thân muốn xông qua ôm chặt người nọ biết bao, nói cho nàng một năm qua mình ủy khuất ra sao, nói cho nàng một năm qua mình nhớ nhung nàng biết dường nào, càng muốn nói cho nàng biết, không có nàng bản thân cô độc bao nhiêu, nhưng mà không thể, bởi vì nguyên nhân đối phương tức giận rõ ràng là chính mình. Trong lòng thở dài bất đắc dĩ, chậm rãi đứng lên.

"Anh Lạc, cáo lui trước."

Không chờ người nọ mở miệng, Ngụy Anh Lạc bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa ngoái đầu, cài cửa lại khó chịu đứng ở cửa, ngẩng đầu lên, nghĩ thu hồi lệ trong mắt. Hoằng Lịch đứng cách đó không xa cứ thế lẳng lặng nhìn Ngụy Anh Lạc. Sẽ không thừa nhận tim mình bởi vì nước mắt của nàng mà thắt lại một chút.

"Lệnh Phi nương nương."

Lý Ngọc đúng lúc mở miệng, để cho Ngụy Anh Lạc nhận ra Hoàng thượng đang ở đây. Ngụy Anh Lạc nhìn về phía cửa viện, có chút khó khăn đi tới.

"Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng."

Giọng mũi có chút nặng, Hoằng Lịch đưa tay kéo nàng vào trong ngực.

"Đi Diên Hy Cung tìm ngươi, nói ngươi tới đây."

Coi như là giải thích tại sao mình đến, nhưng hắn không phát giác rằng bản thân vốn không cần thiết làm vậy.

[BH|Hoàn] Diên Hy Công Lược ĐN | Trường Xuân Công Lược - Y Sanh Đích CaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ