Chương 29: Bị đâm

3.6K 234 15
                                    

Trường Xuân Cung.

Từ sau cung yến lần trước, đã qua bảy ngày.

Trân Châu thấy Phú Sát Dung Âm gần đây trầm mặc, nhìn mà lo lắng trong lòng, lại không thể mở miệng. Nhìn người kia đứng trước cửa sổ đổi mới bình hoa, liền đi lên trước dọn dẹp sạch sẽ nước đọng trên bệ cửa sổ.

"Anh Lạc vẫn chưa về sao?"

Hỏi người bên cạnh, mắt lại nhìn về phía cửa cung đối diện ngoài cửa sổ.

"Bẩm nương nương, vẫn chưa."

Tựa như đã sớm biết đáp án, cũng không để ý Trân Châu nói gì, thu hồi tầm mắt, rũ mắt xuống, trầm mặc một lát sau mới mở miệng:

"Lui xuống đi."

"Vâng."

Còn lại một mình, bên trong điện trở lại yên tĩnh lúc ban đầu. Phú Sát Dung Âm như cũ đứng trước cửa sổ, chỉ là trong mắt ngậm ý cười, giống như nghĩ tới điều gì thú vị.

"Nương nương giống như tiên nữ trên trời, hôm nay tiên nữ tức giận, cho nên Anh Lạc tới bái một lạy..."

Cho nên, bởi vì người nọ rời đi, những chuyện trong quá khứ mới ngược lại càng thêm rõ ràng sao?

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên cánh hoa, phảng phất như gương mặt người nọ; bỗng dừng động tác trong tay khựng lại, trong mắt chợt lóe lên hỗn loạn, bán đứng ngụy trang của nàng.

"Xin lỗi, ta yêu người..."

Không muốn thừa nhận, trong lòng bởi vì người nọ tỏ tình mà dâng lên tí ti ngọt ngào; nhưng theo cùng với vị ngọt này lại là tràn đầy cảm giác có tội.

Yêu là gì? Không phải là thứ mà Phú Sát Dung Âm nàng từng mong đợi trên người Hoằng Lịch lại không có khả năng tồn tại sao? Được yêu hóa ra là khác biệt sao? Tay bưng trước lồng ngực, cảm thụ nhịp tim bất thường mà người nọ mang lại cho mình, khóe miệng  đưa lên một nụ cười.

"Xin lỗi, làm cho người khó xử, làm cho người thất vọng; "

Anh Lạc, hóa ra ngươi hiểu bổn cung như vậy sao? Đã định trước không được đáp lại, vì sao còn phải nói ra? Nếu đã vậy, bổn cung làm sao để ngươi thất vọng được?

Người trước cửa sổ, như cũ ôn nhu như nước, cho dù biết rõ chuyện phải làm tiếp theo thống khổ đoạn tuyệt như vậy, trong mắt lại không một chút gợn sóng.

Tô Châu.

"Hoàng thượng, ngươi dễ dàng tha thứ tri phủ kia như vậy sao?"

Hôm nay thời tiết quang đãng, bốn người tản bộ trên đường mòn trong rừng, Đồ Lý Sâm ở phía sau dắt xe ngựa, Ngụy Anh Lạc cùng Trầm Bích và Hoằng Lịch song song đứng.

"Nếu không thì sao?"

"Thần thiếp chỉ là không biết, tại sao Hoàng thượng còn muốn lưu dùng loại người tư lợi này."

"Ngươi không phải thông minh sao? Còn cần phải hỏi trẫm?"

Hoằng Lịch buồn cười nhìn Ngụy Anh Lạc, đang định mở miệng, một mũi tên tràn đầy rít gào vọt tới, chuyện xảy ra quá mức đột nhiên, bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng. Hoằng Lịch chỉ dựa vào bản năng đem Ngụy Anh Lạc bên cạnh lôi vào trong ngực, muốn dùng phần lưng ngăn lại mũi tên đang vụt đến kia, lại không cảm thấy đau đớn như dự đoán.

[BH|Hoàn] Diên Hy Công Lược ĐN | Trường Xuân Công Lược - Y Sanh Đích CaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ