Lúc cửa mở ra thì Minh Duật đang ngồi trên ghế salon cạnh cửa sổ uống rượu. Hắn có làn da sẫm màu, nhìn có vẻ gầy guộc, khuôn mặt thon dài, gò má cao, gương mặt sắc nét, góc cạnh với bộ râu mỏng được tỉa tót cẩn thận trên quai hàm, đôi mắt lãnh đạm chẳng tìm thấy chút ý cười nào. Thậm chí, nếu quan sát kỹ, sẽ thấy đôi mắt ấy đong đầy những thăng trầm của cuộc sống, đồng thời, đôi mắt cũng chính là bộ phận thu hút nhất trên cơ thể hắn.
Một ngày của Minh Duật thường bắt đầu từ 12 giờ trưa. Hắn là chủ của quán bar Du Miên, có hơn 30 nhân viên. Quán bar nằm sâu trong một ngọn núi hoang vắng, chẳng có ngôi làng nào phía trước, cũng không có hàng quán nào phía sau, chỉ có một trạm xăng ở gần đó.
Có người nói rằng tòa nhà âm u màu xám xịt này là tác phẩm của một kiến trúc sư nổi tiếng, bên ngoài có vẻ rất im ắng, nhìn từ xa cứ giống như một tòa nhà bỏ hoang. Thế nhưng, bên trong tòa nhà lại được trang trí cực kỳ sang trọng, tràn ngập các tác phẩm nghệ thuật. Tầng hầm bên dưới chính là phòng khiêu vũ, quầy bar thì ở tầng một, còn nhà hàng được đặt ở tầng hai. Phía tây tòa nhà là dãy phòng riêng (phòng standard) và phòng suite (loại phòng cao cấp nhất ở các khách sạn, gồm phòng Tổng thống, Hoàng gia...). Minh Duật sống ở đây.
Mọi người đồn rằng trong phòng làm việc của hắn có treo bản gốc bức thư pháp của Nhan Chân Khanh, đến cả Bảo tàng Cung điện Quốc gia Đài Bắc cũng không có để trưng bày. Những người tới đây chơi thường không am hiểu về thư pháp, đều cho rằng bộ thư pháp treo ở đây là hàng nhái. Minh Duật nghe xong chỉ cười cười, chẳng buồn tranh luận. Thế nhưng, có một điều ai cũng biết, đó là khi Minh Duật mời ai đó đến văn phòng của hắn uống rượu, cùng nhau "xem một thứ gì đó" thì có nghĩa là người đó đang được hắn thích hoặc để mắt đến.
Người mở cửa là một cô gái tóc dài, tầm mười bảy, mười tám tuổi, vóc dáng không cao lắm nhưng nổi bật bởi đôi chân thon dài cùng vòng eo nhỏ nhắn, đôi mắt mơ huyền như có tầng sương mỏng. Cô chọn một chỗ ngồi gần quầy bar, gọi một ly rượu cocktail rồi uống một mình.
Mười giờ tối là thời điểm quán bar náo nhiệt nhất, là lúc cuộc sống về đêm chỉ vừa bắt đầu. Dưới ánh đèn lờ mờ, ba nhân viên pha chế rượu bận bịu đến không còn biết trời đất ở đâu, quán bar thì đông nghẹt, một vài người không tìm được chỗ ngồi, không còn cách nào khác ngoài việc cầm theo ly rượu đứng ở góc tường nói chuyện.
Hầu như ngày nào Minh Duật cũng đều ở quán bar, quan sát mọi người. Chỗ ngồi của hắn đối diện cửa chính mặc dù cách một khoảng khá xa. Có thể nói, mỗi ngày ngồi trên ghế salon, nhìn kẻ đến người đi, ra ra vào vào là công việc vui thú nhất của hắn.
Khi cô gái vừa vào cửa, cô mỉm cười với nhân viên bảo vệ, chính là người đã giúp cô mở cửa, ngay lập tức lôi kéo sự chú ý của Minh Duật.
Hắn chưa từng thấy một nụ cười nào tinh tế như vậy: hồn nhiên, thân thiện lại nhẹ nhàng, như thể hắn chưa bao giờ bị lừa dối trong cuộc đời này. Khi cô nở nụ cười, cả người như thắp lên như một ngọn đèn, lập tức trở thành trung tâm của căn phòng.
Một cô gái như thế lẽ nào có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Minh Duật ngay lập tức bưng chén rượu đến ngồi trước mặt cô: "Xin chào, tôi là Minh Duật".
BẠN ĐANG ĐỌC
Vạn Kiếp Yêu Em 3 | Nam Nhạn Bắc Quan
De TodoBì Bì cùng trải qua sinh tử, cuối cùng đã cứu được Hạ Lan Huề từ Sa Lan, hai người trở lại thành phố C, nhưng chờ đợi bọn họ là trận đại họa chưa từng có. Bệnh dịch hoành hành khắp Sa Lan khiến cho Lang tộc điều động toàn bộ quân xâm phạm khu vực ph...