Chương 24 : Khó xử

775 55 14
                                    

" Vương Nguyên chỉ mới đi học lại một ngày thì không may rồi. Ngày mai có lịch nghỉ em nhé. Vì ngày mai thầy có tiết kiểm tra đối với những người dự thi được tuyển cho lần biểu diễn dương cầm quốc tế. "

Câu nói thông báo của thầy chủ nhiệm hôm nay cứ lần lượt theo đến tận khi về nhà. Cả đoạn đường dài cậu cũng không sử dụng đến xe buýt để quay về. Một mình tản bộ dưới những hàng cây ven đường. Lòng mang một sự tiếc nuối thứ gì đó mà khó nói ra.

Nơi Vương Gia. Hạ Niên thản nhiên như nhà của chính mình. Còn tự ý sử dụng những món đồ mang sở hữu của anh. Thật sự cho mình là chủ nhân của nó. Ngồi một lúc lâu nơi ban công. Trong đầu chợt suy ra những ý tưởng táo bạo. Liền chạy đi tìm cô người hầu lúc sáng. Chính là người của Vương Nguyên.

Vị Y đang tâm trạng bức bối không yên. Lấy nước tưới những bông hoa mà cô và Vương Nguyên trồng hôm qua một cách mạnh bạo. Nhẹ nhàng lại cũng không được. Cô thật sự không thích Hạ Niên chút nào. Đáng tiếc một chút... Đáng tiếc một chút là tại sao cô không có quyền đuổi cậu ấy đi chứ... Tiếc nhờ...

Từ phía sau đi đến. Tìm kiếm cô cũng không khó. Nơi trồng hoa được xem là trung tâm của hoa viên. Nhìn thấy cô Hạ Niên khẽ lên tiếng.

" Nè. Vị Y. "

" Tên tôi cho cậu gọi sao? "

" Vậy tôi gọi cô là gì? Hừm. Ê. Nè. Nhóc con? "

" Cái gì cũng không cho gọi!!! "

" Không có thời gian chơi đùa với cô. Nói xem phòng của Vương Nguyên ở đâu? "

" Để làm gì? "

" Tôi muốn ở phòng đó!!! "

" Cậu có bản lĩnh thì lên đầu tôi ở luôn đi. Không phải cậu nghĩ mình là chủ nhân ở đây rồi chứ? "

" Không liên quan đến cô!!! "

Cố gắng nén lại cơn giận trong người. Lấy lại sự bình tĩnh trong chớp nhoáng. Chi bằng cô cứ đứng ở đây mà cãi nhau với cậu, thì đương nhiên không thể làm khó Hạ Niên được. Mỉm cười trong bộ dạng cung kính. Vị Y đặt lại bình tưới xuống đất. Dùng nụ cười giả giả thật thật ấy mà đi về phía cậu : " À. Vậy cậu muốn sống ở phòng của Vương Nguyên ạ? "

" Không sai. "

" Vậy để em đưa cậu đi? "

Nhận ra được sự thay đổi của cô. Dương Hạ Niên nghi ngờ một chút rồi thôi. Vốn dĩ nghĩ là do Vị Y thức thời nên mới bỏ qua. Vô tình đưa mắt qua số hoa dưới đất. Tâm trạng cũng trở nên vui vẻ mà theo cô vào nhà.

Lam Vị Y còn cố ý giúp cậu kéo theo hành lí đến phòng của Vương Nguyên. Vừa đến một căn phòng. Cô chợt dừng lại. Quay mặt nhìn Hạ Niên : " Thưa cậu. Là ở đây. "

" Hừm. Biết điều đấy. Nếu cô ngoan từ đầu thì tôi cũng không cần tốn sức làm gì. "

Nén cười ở mức độ âm. Chờ đợi cho Hạ Niên tự mình vào trong. Cảnh sắc hình như có gì đó sai sai. Rất sai là đằng khác. Đây... Là phòng sách mà!!!

[Fanfic][ Khải Nguyên ] Hồi Ức Hôn NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ