Chương 40 : Điên cuồng ghen tuông

951 60 33
                                    

Vương Tuấn Khải chuyển động người một vòng. Nhíu mày mở mắt dậy sau một giấc ngủ không dài cũng không ngắn. Ưỡn người vươn vai một cái. Nhìn xung quanh vẫn là căn phòng yên tĩnh của cậu. Anh bật dậy theo cảm tính. Việc đầu tiên chính là đi tìm người quen thuộc nào đó. Nhưng hình như... Căn nhà khá trống trải.

Lam Vị Y dày vò góc áo đi đi lại lại ở cửa chính. Đến bây giờ vẫn chưa thấy Vương Nguyên quay lại. Đầu óc lo lắng đến điên mất thôi.

Anh dừng chân lại phía sau lưng của cô. Nhìn hành động khó hiểu này cũng bất an phần nào. Gằn giọng : " Vị Y? "

" Áh!!! Dạ? "

" Cậu chủ của cô đâu? "

" Ờm... À... Thì... Em... "

" Nói. "

" Cậu... Cậu Lục gọi đến nhờ cậu chủ qua nhà một lát. Nghe đâu hình như do cậu Lục bị bệnh ấy. "

" Lục Đạt Sinh bị bệnh? Không thể nào. "

Vừa dứt câu anh liền lóe ra một ý nghĩ trong đầu. Nếu như Lục Đạt Sinh không bệnh nhưng lại muốn gọi cậu qua để làm gì...? Anh nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm. Ai không biết Đạt Sinh là một tên cáo già đến thế nào chứ. Vương Nguyên rõ ràng bị lừa rồi!!!

Hối hả ra khỏi nhà cùng chiếc chìa khóa xe trên tay. Anh gần như mất bình tĩnh rồi. Chỉ muốn phi thẳng đến nhà Đạt Sinh mà thôi. Đến đèn đỏ cũng vượt. Mọi thứ đều đang vô nghĩa trong mắt anh lúc này.

Châm một điếu thuốc nhả khói theo gió bay. Lục Đạt Sinh biết rõ bạn thân của anh sẽ như thế nào. Sẽ sớm tìm đến đây thôi. Vẫn bình thản ngồi cạnh hồ bơi kia mà chờ đợi. Anh để Vương Nguyên ở lại sofa phòng khách một mình. Lượng nước cậu uống vào người không nhiều. Chỉ trong nửa giờ có thể hồi phục lại. Nên anh vẫn cứ ở đây. Vẫn cứ ngoan ngoãn đợi.

Khói thuốc bay dài theo mặt hồ nước đang yên đang lành kia. Một điếu rồi hai điếu. Tự đem chính bản thân của mình mà thác loạn.

Một cước đá cánh cửa cổng kia mở toang ra. Ngay từ ban đầu Vương Nguyên vì gấp gáp vào trong mà cũng không đóng cửa. Khiến anh cũng dễ dàng mà xông vào. Vương Tuấn Khải mang toàn bộ sát khí mà mình có vào cùng anh. Không có luật pháp chắc hẳn anh đã sớm giết Đạt Sinh ngay từ tiệc sinh nhật mất rồi.

Nhìn thấy Lục Đạt Sinh thong thả ngồi ở bể bơi mà hút thuốc. Anh nghiến răng từng đợt xông đến. Không cần dùng ngữ khí nhã nhặn. Tuấn Khải dùng lực nắm lấy cổ áo của Lục Đạt Sinh mà kéo lên.

" Vương Nguyên đâu!!! "

" Âydo. Cậu đến cũng nhanh nhỉ. Mình còn chưa hút... "

Còn chưa nói hết câu. Vương Tuấn Khải đã dùng hết sức bình sinh mà đấm thẳng bàn tay của mình lên mặt đối phương. Khiến Đạt Sinh một phát ngã xuống đất phẳng lặn. Khóe miệng đỏ hồng lên tưởng như đã xuất huyết.

" Nói. Vương Nguyên đang ở đâu!!! "

" Cậu gấp gáp như vậy để làm gì? Thật muốn tự hỏi... Nếu như Hạ Niên mất tích như vậy thì cậu có tìm không? "

[Fanfic][ Khải Nguyên ] Hồi Ức Hôn NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ