Chương 16: Tớ thật sự rất thích cậu!

21 1 0
                                    

87.

Đùa nghịch cả một ngày.

Từ khi học cấp một đến giờ, tôi từng tham gia rất nhiều buổi liên hoan và nhận ra: điều vui nhất không phải là lúc buổi liên hoan diễn ra mà là lúc chuẩn bị sân khấu. Cũng như khi đi du lịch, cảnh đẹp nhất mà ta có thể nhìn thấy luôn nằm trên từng bước đường hướng về điểm đến cuối cùng.

Tôi cúi người quét đống lộn xộn dưới đất, những bạn không phải trực nhật đều đã lần lượt ra về. Thầy Trương Bình đột nhiên bước vào, cử hơn nửa nhóm học sinh có nhiệm vụ trực nhật vốn đã không nhiều đi giúp dọn sân vận động. Đến khi tôi hoàn hồn lại, không ngờ trong lớp học chỉ còn mình tôi và Dư Hoài.

Cậu ấy đang lau bảng. Do thành viên ban tuyên truyền vẽ quá nhiều màu nước nên việc lau bảng bỗng trở nên vô cùng cực nhọc. Tôi dựng chổi, đứng đó ngắm nhìn cậu ấy một cách khờ khạo, ánh chiều tà như cánh tay dịu dàng, nhẹ nhàng vươn từ ngoài cửa sổ vào, vuốt ve tấm lưng dày rộng của chàng thiếu niên, phủ lên đó một lớp màu rực rỡ nhưng không quá chói lóa, màu vừa đều, hết lớp này đến lớp khác.

Thời tiết vừa đẹp, gió thổi hiu hiu, tôi đứng bên cạnh đống rác lộn xộn, chân phải giẫm nhẹ lên vỏ lon Coca, thật khẽ để tránh tạo ra tiếng động,  rồi nghiêng đầu ngắm cậu ấy.

Cậu ấy ngoảnh lại, hai mắt trợn tròn, chắc do không nghĩ rằng tôi sẽ nhìn cậu ấy chăm chú như thế nên trong phút chốc, mặt cậu ấy đỏ bừng. Hoặc cũng có thể đó chỉ là trò đùa của hoàng hôn mà thôi!

"Mất hồn rồi hả?"

Tôi cười: "Cũng gần thế. Bóng lưng cậu đẹp quá, tớ nhìn ngây cả người."

Cậu ấy trông rất vui. Mỗi lần được tôi khen, cậu ấy chẳng những không phản bác mà còn cố tình ngoáy ngoáy mông, nhún nhún vai khi quay người đi. 

Như ông chú Tân Cương đang nhảy múa một cách vụng về vậy.

"Này, Dư Hoài!"

Cậu ấy dừng lại, đáp: "Gì cơ?"

Tôi lắc đầu, khóe mắt hơi cay. Ồn ã quá đi, còn rơi rớt lại chỉ là nỗi cô đơn vắng vẻ, cứ thế hòa thêm vào nét ma mị của ánh chiều tà, có một loại cảm xúc ẩm ướt lặng lẽ trườn lên lưng tôi, khiến lòng tôi càng thêm phần não nề.

Cậu ấy nhún vai, quay đầu đi tiếp tục lau bảng.

"Dư Hoài ơi!"

"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì hả?"

Không có gì, chỏ là tớ muốn bám víu vào cái gì đó mà thôi, chỉ là từ sau khoảnh khắc bước chân vào nhà, tớ không thể tùy tiện hô hoán như trước được nữa; chỉ là từ sau giây phút ngồi vào bàn ăn, đối diện với hai thành viên xa lạ trong gia đình, tớ lại không thể tùy ý kể lại tất cả chuyện to chuyện nhỏ ở trường như xưa nữa rồi. Ngay sau lúc tớ nghĩ về kỳ thi giữa kỳ, và rồi như mọi khi, trong lòng dấy lên cảm giác bất lực nhưng lại không thể ương bướng buông bỏ nữa. Tớ chỉ muốn bám víu vào một thứ gì đó. Có lẽ chỉ cần là vạt áo của cậu, thật đấy, thật sự không có gì đâu.

Điều Tuyệt Vời Nhất Của Thanh Xuân - Bát Nguyệt Trường An. (Full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ