Chương 1: Cảnh Cảnh...

164 2 0
                                    

1.

Tôi tên là Cảnh Cảnh.

Họ hàng ai cũng đều nói cái tên này không hay, Cảnh nhi, Cảnh nhi, nghe như đang phải cố nén nhịn ấm ức với ai vậy.

Nhưng tôi lại thích lắm. Tên có hay hay không không quan trọng gọi quen rồi cũng như nhau cả thôi, quan trọng là tâm lý bên trong cái tên này.

Bố mẹ tôi đều họ Cảnh. Có lẽ khi họ đặt tên cho tôi, trong đầu đều ngập tràn những ý nghĩ tốt đẹp như "Kết tinh tình yêu", "Đoàn kết sức mạnh" cho nên tôi mới tên là Cảnh Cảnh.

Chỉ có điều họ đã ly hôn rồi.

Thế nên tôi cũng không dám chắc liệu cách giải thích tên này có phải do mình tự vẽ ra hay không.

2.

Năm tôi thi cấp ba, dịch SARS bùng nổ, tất  cả các ngành nghề trong khắp tỉnh đều ở trong tình trạng hỗn loạn, còn một học sinh bình thường của một trường cấp hai cũng bình thường như tôi đây lại gặp vận may lớn.

Đề thi tiếng Anh được bỏ qua phần nghe, đề Toán cũng giảm độ khó, còn đề Văn lại giống như tập làm văn của học sinh cấp một, đề Lý, Hóa cũng giảm hệ số điểm...Tóm lại, chuyện này trực tiếp dẫn dẫn đến một số việc chưa từng xảy ra với Cảnh Cảnh tôi đây: một học sinh chưa bao giờ lọt vào top 3 của lớp, ấy vậy mà kết quả thi vào cấp ba lại đứng thứ ba toàn trường.

Sau đó, các bạn cùng lớp nhất quyết kéo tôi đến cửa hàng chủ lực của Adidas và Li-Ning* chụp ảnh chung.

*Li-Ning là thương hiệu thể thao nổi tiếng của Trung Quốc. Li-Ning được biết đến rộng rãi và bị chỉ trích nhiều với khẩu hiệu "biến tấu" từ Adidas.

Họ nói bức ảnh này nghĩa là '"IMPOSSIBLE IS NOTHING", không gì là không thể.

Sau đó họ lại bảo tôi giơ tờ giấy trúng tuyển màu đỏ của trường Chấn Hoa đứng trước cửa hàng Nike để chụp ảnh lưu niệm.

Họ nói rằng bức ảnh thể hiện tinh thần "JUST DO IT".

Tôi hỏi đám bạn có hiểu ý nghĩa của cụm từ "JUST DO IT" không, họ nói, sao lại không biết? Chính là "thịt nó"!

Cuối cùng tôi vẫn không thể "thịt" được Chấn Hoa. Điều này để sau này nói đi. Hơn nữa, trong khoảng thời gian tôi đang buồn phiền ấy thì nghe nói Adidas vì một lý do củ chuối nào đó mà bực bội đổi khẩu hiệu thành "NOTHING IS POSSIBLE".

Đó mới là sự thật. Trên thế giới này, điều duy nhất không thay đổi chính là sự thay đổi, và điều duy nhất có thể trên thế giới này chính là không thể.

3.

Từ cấp hai lên cấp ba, chúng tôi phải điền nguyện vọng trước khi thi. Khi ấy, ba mục nguyện vọng của tôi là trụ sở Chấn Hoa, hệ tự túc Chấn Hoa và chi nhánh Chấn Hoa.

Điều Tuyệt Vời Nhất Của Thanh Xuân - Bát Nguyệt Trường An. (Full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ