96.
Trước hôm thi một ngày, lúc tan học trường yêu cầu chúng tôi phải dọn dẹp ngăn bàn, lau phòng học để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Ngăn bàn của tôi chất một đống sách bài tập... Đúng vậy, rất chi là xấu hổ, nhưng tôi phải thừa nhận rằng, sách bài tập mà tôi mua nhiều gấp đôi Dư Hoài. Nhìn thấy người ta làm quyển nào là tôi mua quyển đó, kết quả là giờ chất thành đống.
Trong những quyển sách bài tập đó, chẳng có quyển nào tôi làm đến nơi chốn cả. Sau đó, tôi bị Dư Hoài "dạy dỗ" một trận, cậu ấy nói mạch tư duy ở mỗi quyển sách bài tập đều rất hoàn chỉnh, thời gian có hạn, tăng thêm nhiều gánh nặng như vậy cho bản thân thì chi bằng ngay từ đầu chỉ chú tâm vào làm một vài quyển thôi.
Có điều, mặc dù nói thì nói vậy, nhưng cậu ấy vẫn xách cái túi vải nặng trịch của tôi lên.
"Cặp sách cậu tự đeo được, cái này tớ xách giúp cậu. Nhà cậu ở đâu?"
Tôi nghĩ mặt tôi chắc hơi đỏ rồi.
"À...ừm... Cậu muốn đưa tớ về nhà à?"
Nét mặt cậu ấy như muốn nói đó là lẽ dĩ nhiên: "Lắm lời, cậu có thể vác hết à?"
Không thèm quan tâm đến vẻ thiếu nữ ngượng ngùng ôm ấp tâm tư của tôi, cậu ấy đã bước về phía cửa.
Trên đường về nhà, cả hai vui vẻ đến nỗi quên chuyện hôm chúng tôi trực nhật mấy tuần trước.
Ánh tà dương thật ấm áp, tôi nhận ra mỗi lần tôi có cơ hội ở một mình với cậu ấy đều là lúc hoàng hôn.
Quãng thời gian tươi đẹp thường ngắn ngủi tựa như mặt trời chẳng mấy chốc sẽ khuất núi.
Trường Chấn Hoa được xây dựng ở trung tâm thành phố, một khu vực rất phồn hoa, xe cộ đông đúc; thời điểm tan học, "đội quân mới tan lớp" hành quân rộn ràng, xe tư, xe cơ quan đến đón con nườm nượp, ùn ứ vào nhau. Tôi bám sát theo từng bước chân Dư Hoài, chúng tôi xuyên qua khe hở của dòng xe tắc nghẽn một cách thành thạo. Dáng người cao cao, bước chân lại dài, tôi phải cố gắng lắm mới bắt kịp được cậu ấy.
Tôi nghĩ dây quai của chiếc túi vải rất nhỏ, đang định hỏi nó có thít làm đau tay cậu ấy không, tiến lại gần mới phát hiện cậu ấy đang lẩm bẩm một mình.
"Rõ ràng là cuối cùng cũng không làm, đều để trắng hết, để lại làm gì, vứt đi là được rồi, nặng như thế này..."
Cậu lải nhải cái mông ấy, là cậu muốn đưa tớ về cơ mà?
Tôi lùi lại hai bước, những lời quan tâm sâu sắc đều nuốt vào bụng, hận không thể biến dây túi vải kia thành dây thép, cho nó thích chết cậu!
Ấy vậy mà thỉnh thoảng chúng tôi vẫn bắt gặp một vài người bạn cùng lớp, ví dụ như mấy đứa bạn chơi sơ sơ như Giản Đơn, Beta và Từ Diên Lượng (thật chẳng hiểu tại sao ba người họ lại xuất hiện cùng nhau). Khi nhìn thấy chúng tôi, bọn họ đều cười rất ranh mãnh, nham hiểm.
Tôi làm như không thấy, tai đỏ bừng, giả vờ trấn tĩnh sải bước tiến về phía trước.
Người con trai ở đằng trước, vắt chiếc áo khoác đồng phục trên vai, còn mặc thêm cái áo T-shirt màu đen, dáng người cao lớn bước đi phía trước khiến cho tôi yên lòng y như lần đầu tiên gặp mặt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Điều Tuyệt Vời Nhất Của Thanh Xuân - Bát Nguyệt Trường An. (Full)
Teen FictionTác giả: Bát Nguyệt Trường An Uploader: Huỳnh Như Nhân vật: Dư Hoài ❤ Cảnh Cảnh Thể loại: thanh xuân vườn trường, thanh mai trúc mã -------------------------------------------------------- Tình bạn, tình yêu, cả hai đều không phải. Mình ngồi cùng cậ...