Chap 34

335 19 3
                                    

  Hôm đó, buổi tối hôm đó, Lam bước lên nhà, cô biết mọi thứ sắp tới sẽ như thế nào. Cô dường như đã chuẩn bị và hình dung ra tất cả mọi thứ. Trong lòng có chút vui mừng vì hạnh phúc đó cô đã có được. Cô mau chóng vệ sinh cá nhân một chút rồi từ từ bước lên trên vào phòng nó. Nhẹ mở cánh cửa ấy ra...

- Ôi em tôi! - Lam nhìn thấy nó đã mệt mỏi là lăn ra ngủ lúc nào ở trên giường mất rồi.

- ...........- Nó có lẽ vì đã mệt mỏi quá nên thiết đi ngủ mất.

- Cũng phải, hôm nay em mệt mỏi rồi nhỉ! Có lẽ em đã suy nghĩ nhiều rồi! - Lam nhẹ nhàng kéo người nó rồi đặt nhẹ lên gối. Từ từ bước nhẹ tới tắt điện và lên giường nằm cạnh nó.

- Nhóc con, em biết không, điều mà em mang lại cho tôi những tháng ngày qua là những cơn đau, nhưng nó như được chữa lành và xoa dịu đi khi em ở cạnh tôi như lúc này. Tôi hiểu trong sâu thâm tâm em vẫn còn chút gì đó chưa thể giải toả được nhưng không sao cả. Tôi vẫn ở đây! Và dù sau này, em có yêu ai đó khác tôi. Tôi tin rằng họ cũng sẽ không thể yêu em nhiều như thế đâu. Vì vậy, tôi sẽ lại ở đây chờ em. Tôi biết, tôi sẽ phải bảo vệ em! - Lam nhẹ nhàng nói với người nằm cạnh mình.

Đêm hôm ấy có lẽ là một đêm nhẹ nhàng và yên bình nhất đối với Lam sau những ngày tháng cô đau khổ dằn vặt bản thân. Trong thân xác gầy gò của cô luôn là nó. Cô luôn bao dung ôm chặt lấy nó vào lòng. Có lẽ cô đã thực sự thương nhớ nó trong những năm tháng vừa qua và bây giờ cô chẳng muốn để tuột mất nó nữa. Cô yêu nó. Cả hai cứ thế chìm vào giấc nồng.

------------_-------------------_--------------------

   Sáng sớm hôm sau đó, tại trường học.....

- Ty à? Em cứ như này rồi khi nào bố mẹ em thắc mắc tôi biết trả lời thế nào? - Trên lớp, giáo viên chủ nhiệm đang trách mắc nó.

- Xin lỗi cô, họ sẽ chẳng thắc mắc tới đâu! - Ty mặt đăm chiêu giọng lạnh lùng vang dội từ cuối lớp nói.

- Em sao thế? Bố mẹ mình, người thân của mình thì em không nên sử dụng từ " Họ" như thế đâu. Có lẽ...- Cô chủ nhiệm nhìn Ty ánh mắt hơi ngạc nhiên nói.

- Em sẽ rút kinh nghiệm! - Ty vẫn lạnh lùng trả lời. Đôi mắt ấy len lói một chút buồn sâu thẳm khó khắc hoạ.

- Cô Lam nhắn tôi nói em cuối tiết 4 xuống gặp cô ấy! - Cô giáo đi xuống chỗ nó đưa tay lên vai nó nhẹ nói. Dừng như cô cũng hiểu được một phần nào đó hoàn cảnh mà nó bị rơi vào lúc này.

- Vâng, cảm ơn cô! - Ty ngước sang nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình nói. Giọng không thay đổi.

Cả buổi học hôm đó của nó, không gian khá trầm. Trong lòng nó len lói một chút gì đó rất khó tả, có lẽ đó là cảm giác tổn thương. Trong lúc nước rút như thế, nó chẳng có người thân ở bên cạnh, nó phải đối mặt với tất cả mọi thứ một mình. Người thân nhất với nó lúc này chỉ có mình Lam. Nó thì không thể chuyện gì cũng nói ra được. Có rất nhiều tâm tư nó bị giấu kín trong lòng. Nó nhẹ nhìn ra cửa sổ, trong đầu nó hiện lên những hình ảnh về người bà của nó. Bà ấy đã từng rất yêu thương và quan tâm nó, với nó bà quan trọng hơn tất cả mọi người bởi vì nó đã từng ở với bà từ rất nhỏ, nó được nâng niu và lớn lên trong vòng tay của bà. Mọi kỉ niệm đẹp với người thân của nó có lẽ chỉ xuất hiện với bà. Nó rất quí bà, nhưng cách đây vài năm, bà đã bị bệnh nặng nên phải đi qua nước ngoài với bố mẹ nó. Mọi người cứ thế rời xa nó rồi bị quấn vào những công việc và nhịp sống thường ngày mà quên đi sự xuất hiện của nó.

Tôi yêu em..! ( Cái Giá Của Sự Tự Do)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ