Ở hoàn cảnh đó, người đau lòng vì mất người mình thương, người đau lòng vì người mình thương đau lòng đó. Lam nhìn thấy Ty đang vô vọng đứng lặng người khi nhìn thấy một bòng dáng mà nó đặt hết niềm tin vào đang nắm tay bước cùng một người đàn ông khác đi tới cửa sân bay. Cả thế giới của nó như gục ngã vậy. Trong lòng ngọn lửa của tình yêu đang bị dập tắt bởi hành động trước mắt. Nó đang muốn gào thét với tâm can của mình, chân tay nó sắp chẳng trụ vững được nữa. Nó rất sốc!
- Ty, bình tĩnh, lại đây nào! - Lam đứng đằng sau thấy nó đã sắp suy sụp rồi liền chạy lại đỡ nó và ôm vào lòng.
- .............- Mắt nó bắt đầu long lanh những giọt lệ của sự đau khổ.
- Tôi biết.......em đau! Không sao, em sẽ ổn thôi, dựa vào đây! Hãy khóc đi,......khóc cho thoả mãn đi! - Lam ôm Ty vào lòng mắt nhìn theo Jun và một người đàn ông đang bước cạnh cô ấy nói.
- .............Lam.........đưa em về.......em.....! - Ty sắp chẳng thể chịu nổi được nữa rồi. Cơn đau đó quá lớn, nó cảm giác được những sợi cơ trong trái tim này đang đứt ra dần. Đối với một người như nó, nó hiểu nó sắp phải đối mặt mới những ngày tháng đau khổ và cô đơn. Trong giai đoạn trưởng thành ấy, sự đổ vỡ và va vấp là chẳng thể tránh khỏi nhưng khác với người ta nó chỉ có một mình, một mình phải đối mặt với tất cả.
- Ngoan nào nhóc con, tôi đưa em về! - Cái ôm ấm áp đó làm cho nó chẳng thế kiềm chế nổi mà vỡ oà lên. Lòng nó đã đau nhói. Nó chỉ biết ôm chặt lấy Lam mà khóc. Nó như một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy. Đau đơn dày vò. Lam xoa đầu nó, nói rồi nhẹ nhàng bế nó đi ra xe.
Ở ngoài chiếc xe ấy, nó ngồi đó, nước mắt cứ dàn dụa, có lẽ đây là lần đầu tiên nó đau đớn như thế. Cảm giác bị bỏ rơi lúc nào cũng thật tệ, trong đầu nó hiện ra hai luồng suy nghĩ thật đối nghịch. Nó vừa không nỡ trách móc cô ấy vì những gì cô ấy đã làm cho nó. Nhưng nó lại cảm thấy vô cùng đau đớn và bức xúc khi cô ấy cùng người khác bước bên nhau. Cái cảm giác đó không giống như lần thấy Lam bước cùng người khác nữa. Mà nó như hàng ngàn con dao đang đâm thật mạnh vào trái tim của nó. Tay nó nắm chặt lấy tay Lam, bàn tay ấy cứ bóp chặt tay của Lam lên từng cơn. Ta cũng hiểu được đó là nhưng cơn đau vô cùng lớn so với một đứa trẻ như nó. Nó chẳng biết phải làm gì, người mà nó ngỡ sẽ đi cùng nó tới hết cuộc đời lại là người vội vàng rời đi không một lí do. Bản thân nó một phần tự trách chính mình khi chẳng thể giành lấy được chính tình cảm của mình và một phần lại cho rằng mình đã không còn xứng đáng nữa. Cứ như thế, nó đau đớn mà khóc nấc lên từng tiếng trong chiếc xe ấy. Mỗi tiếng khóc của nó, lại làm cho thâm tâm của Lam nhói lên một cơn đau, cô thực sự rất đau đớn. Trái tim bé nhỏ của cô như bị bóp nát với những tiếng khóc ấy. Cô cũng tự trách bản thân mình chẳng bảo vệ được nó. Để giờ nó phải tổn thương như này. Cô chẳng dám nhìn vào đôi mắt đang đỏ lừ chất chưa đầy tâm sự và nỗi đau kia nữa. Cô hiểu sự cô đơn và đau đớn khi bị bỏ rơi ấy của nó. Nhưng cô chẳng có thể làm gì khác cả bởi cô cũng hiểu rõ tình cảm của nó trao cho cô như thế nào. Cô lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc khăn đưa cho nó muốn nó lau bớt đi những giọt nước mắt trên má ấy. Cô hiểu nó cần bình yên nên không dám nói gì cả. Suốt cả quãng đường, cô chỉ tập trung vào tâm trạng của nó thôi. Cô rất lo sợ với những gì sắp tới. Cô rất sợ nên đã đưa nó về nhà mình để dễ theo dõi hơn. Tới nơi, cô nhẹ nhàng ra mở cửa xe rồi bế Ty vào trong nhà. Cô vừa bế nó nước mắt nhẹ lăn dài trên má. Trong lòng cô gợi lên nỗi đau như những con sóng cứ vỗ mạnh vào trái tim ấy, cứ tầng tầng lớp lớp làm bàn tay ấy nắm chặt vào người Ty.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tôi yêu em..! ( Cái Giá Của Sự Tự Do)
Historia Corta(Tự viết) (Học đường) (Bách hợp) *Lưu ý: Truyện không nhằm xúc phạm hay bôi nhọ, công kích bất kì cá nhân hay tập thể nào cũng như ngành giáo dục Tình cảm giáo viên với học trò nếu quá giới hạn thì sao nhỉ? Cuộc sống của một kẻ tự do, được cho quyền...