Hôm đó, nó đã tới gặp cô ấy. Nó dùng tất cả lòng tự trọng và cốt cách lương thiện cuối cùng của mình để đó một lần và có lẽ là lần cuối cùng.....
- Lanh......ngồi đi! - Cô ấy dẫn nó vào một góc khuất của quán rồi nói.
-...............- Nó dùng ánh mắt đầy nghiêm túc và chất chứa một thất vọng nhìn thẳng vào cô mà chẳng nói một lời nào cả.
- Thực sự cô hiểu em lúc này đang như thế nào. Cô xin lỗi em rất nhiều, nhưng em biết đấy, chú không hề cho cô quyết định như tin nhắn với em. Chú nói cô chỉ được chọn một là sống tiếp yên ổn bên chú, hai là bước đi và chú sẽ sới tung tất cả lên. Cho cô sống không bằng chết. Em hiểu mà, cô không hề có quyền lựa chọn như chú nói. Cô thực sự muốn chọn em nhưng hoàn toàn không thể, em từng nghĩ tới bỏ trốn à? Em nghĩ em trốn được không? Chú nhất quyết không kí vào đơn ly hôn thì sao cô đi đâu được? Cô cũng rất mệt mỏi, thực sự! Em có những lời lẽ rất không đúng chuẩn mực với chú. Em hãy cứ ở trường này học nhé? Đừng đi đâu cả nhé? Luôn ở đây, ở lớp này, ở đội tuyển của cô, ở cái nơi này, em nhé? - Cô ấy nắm lấy bàn tay của nó, đôi mắt hoa mĩ sắc sảo hoá sầu u tối rơi lệ nghẹn ngào nói.
- hmmmm.............- Nó muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn cứng lại làm nó chẳng thể nói lên được nữa. Nó quay đi nhìn ra ngoài. Tâm tư chất chứa những suy tư đang gặm nhấm chút sức lực trống chọi của nó.
- Em đừng đi đâu nhé? Thông cảm cho cô được không? Cô cũng không muốn thế mà. Cô vẫn sẽ dõi theo em ở trường. Nhưng chú nói mình phải cắt đứt tất cả mọi thứ với em, có thể cô sẽ phải chuyển đi nơi khác một thời gian dài, và cũng có thể sắp tới cô sẽ sống không bằng chết, em biết đó, chú không hề đơn giản, chú nói chú sẽ chẳng thể nào quay lại như trước, thì có thể cô sẽ phải đau khổ trong hôn nhân này! Thương cô nhé? Vì cô nhé? - Cô ấy lại kéo ghế tới gần, nắm chặt lấy tay nó.
- Cô.........muốn gì ở em? Ở đây sao? Em nghĩ........em đau lắm! Vì thế........nếu ở lại cũng là sống trên kỉ niệm đau đớn cũ kĩ đó mà thôi. Em sẽ đi! Thôi không có gì để mừng cho cô được, gửi cô chút may mắn, và hạnh phúc cùng với một cuộc sống ấm êm như lựa chọn! - Nó nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt nó đỏ rực lên tới đau đớn. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó cảm thấy đau đớn tới như vậy, nó đã yêu, yêu rất nhiều, đã đặt tất cả niềm tin còn lại của mình vào đó rồi. Nó đã nghe theo trái tim và giờ trái tim đó của nó đã tan nát mất rồi
Từ nghĩ người trưởng thành như cô ấy sẽ yêu nó rất nhiều, người như cô ấy sẽ bảo vệ và dành tình cảm cho nó một cách nghiêm túc nhưng người đó lại dạy nó một cách trưởng thành bằng phương thức không đánh để nhận lại một lời cảm ơn nào cả.- Em đi đâu? Đừng đi, đừng đi đâu cả. Chú chỉ cho cô 2 ngày nữa để chấm dứt với em. Cũng là 2 ngày cuối cùng của kì nghỉ tết này. - Cô ấy vội nói.
- ..........................- Nó chỉ nhẹ cười rồi đứng dậy tới quầy thanh toán và bỏ ra lấy xe.
- Lanh, đi đâu thì cho cô biết được không? Ở lại trường học tiếp đi mà, cô bảo về em một lần nữa được không? - Cô đuổi theo nó nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tôi yêu em..! ( Cái Giá Của Sự Tự Do)
Короткий рассказ(Tự viết) (Học đường) (Bách hợp) *Lưu ý: Truyện không nhằm xúc phạm hay bôi nhọ, công kích bất kì cá nhân hay tập thể nào cũng như ngành giáo dục Tình cảm giáo viên với học trò nếu quá giới hạn thì sao nhỉ? Cuộc sống của một kẻ tự do, được cho quyền...