Một tuần mới trôi qua, những ngày tháng dường như đủ dài để có thể lắng lại và suy nghĩ về những gì đã qua, nó đủ hiểu mình đã, đang và sẽ như thế nào. Một lần nữa sự khát khao đi tìm bản thân khiến nó quyết định sẽ đánh cược vào một sự thay đổi và hoàn thiện bản thân mình hơn trong khoảng thời gian sau này.
Ngày hôm đó, nó quay lại trường để tiếp tục thực hiện việc học, mang một tâm thế tích cực và muốn thay đổi bản thân, nó có phần tự tin và yêu đời hơn mọi ngày, tuy nhiên vẻ ngoài của nó đã bị sự lạnh lùng ngày ấy chiếm nhập khiến nó có đôi chút hơi khó gần. Nguồn tích cực mà nó mang trên người vẫn rất toả sáng theo sát hành trình giúp đôi chân nó vững vàng hơn trong từng bước. Nó tự tin, đầy vững chắc với tâm thế vui vẻ bước chân nó vào căn phòng mà nó ngồi học.
Vừa nở một nụ cười, bàn tay định đưa lên vẫy chào nhưng có chút ngại ngùng càng bị ngăn lại khi đối diện với sự thật của thực tế. Chẳng khác là mấy so với mọi khi, những tiếng thì thầm to nhỏ, lời ra lời vào vẫn vây quanh nó, những ánh mắt phán xét đầy tiêu cực vẫn hướng về nó như mọi ngày. Nó ngồi vào ghế, tâm trạng có chút chững lại, nó lại thở dài đeo lấy chiếc tai nghe và nhìn ra khung cửa. Volume đã mở to hết cơ, mục định hướng ra xa, ý chí muốn ngừng quan tâm tới những lời bàn tán của mọi người xung quanh, nhưng lời nhạc cất lên lại hỏi: " Họ đang nói gì vậy?". Một trong những suy nghĩ tiêu cực lại ẩn hiện trong tâm tưởng của nó. Cảm xúc của nó vẫn chưa chết, nhưng có lẽ đã liệt đi một phần khi không còn cảm nhận được những niềm vui, hạnh phúc và ước vọng nữa. Tất cả chỉ còn lại một phần tăm tối với trăm ngàn chán chường, mệt mỏi, cô độc và xa lánh.
Đúng lúc đó, một mũi tiêm như tiếp sức len lói xuất hiện khi nó nhận được một dòng hỏi hang từ giáo viên dạy Tiếng Anh của mình.
Cô ấy hỏi: " Dạo này sao em không tới lớp? Cô chủ nhiệm báo em vắng không phép 7 ngày rồi đấy. Cần thận trượt đấy. Em ổn chứ? Bao giờ mới tới trường?"
Chỉ là một dòng tin nhắn, nhưng với nó lúc này là một sự an ủi lớn. Đã lâu lắm rồi, nó chẳng còn nhận được một sự quan tâm nào từ ngoài gia đình. Nhưng đồng thời nó cũng vội cho qua đi vì nghĩ khách quan có thể vì lịch sự từng trao đổi nên cô ấy mới hỏi thế. Suy nghĩ đó khiến nó chỉ im lặng xem và không phản hồi gì cả. Trong lòng nó có chút khá hơn. Nó như đang lấy lại những định hướng, quyết định cho tương lai của mình. Một luồng suy nghĩ chạy ngang qua đầu nó, tự an ủi lấy bản thân, trái tim vội nóng lên mách bảo nó: Cuộc sống không chỉ có thế, nó có cả phần tối và sáng. Nay mưa, mai mưa, ngày kia mưa, mưa nguyên tuần, nguyên tháng thì có thể sang năm sẽ nắng. Nếu niềm tin cuộc sống mà mất thì chẳng có ngày nào là nắng cả. Phải tích cực vì những những rào cản, tiêu cực đó không phải là giới hạn của bản thân mình......
* Chào cả lớp* - Một người quen mặt xuất hiện đột ngột bước vào lớp cắt ngang suy nghĩ của nó.
- À nay bạn này tới rồi à? Thấy ba mẹ thông báo nằm viện à? Con gái con đứa đi đánh nhau ghê gớm thật. - Cô giáo chủ nhiệm đang liếc nhìn xuống cả lớp thì bỗng dừng lại ở nó và nói, giọng có chút mỉa mai.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tôi yêu em..! ( Cái Giá Của Sự Tự Do)
Short Story(Tự viết) (Học đường) (Bách hợp) *Lưu ý: Truyện không nhằm xúc phạm hay bôi nhọ, công kích bất kì cá nhân hay tập thể nào cũng như ngành giáo dục Tình cảm giáo viên với học trò nếu quá giới hạn thì sao nhỉ? Cuộc sống của một kẻ tự do, được cho quyền...