Ngày hôm đó có lẽ là ngày cô đơn nhất với tôi, à không.....là những chuối ngày cô đơn của tôi! ''Lam à, có lẽ tôi đã yêu chị rất nhiều rồi!" Tôi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ như đang chông ngóng nói một cách vô vọng. Ngay sau khi chị ấy cất bước đi, lòng tôi luôn muốn níu kéo lại nhưng chẳng hiểu tại sao tôi lại chẳng thế có đủ dũng khí để làm điều đó. Chiếc điện thoại mà chị ấy tặng tôi vẫn giữ, nó có đủ tất cả chức năng nhưng lại thiếu số của chị ấy. Dưới anh trăng đầy mơ hồ, tôi đã uống, uống rất nhiều. Nhưng khác với mọi khi.......chẳng còn ai bên cạnh ngăn cản tôi nữa. Tôi cứ thế uống, uống mà chẳng thể dừng lại. Cho tới khi tôi mất đi sự tỉnh táo vì men say. Cơ thể tôi bỗng run rẩy, nước mắt tôi tuôn trào, tôi đau đớn gục xuống chiếc áo mà tôi đã trộm để lại của chị ấy mà khóc. Lúc này tôi thực sự yếu đuối. Bản thân tôi cũng chẳng thể hiểu được tại sao một tình cảm chắc chắn và bền vững như thế mình đang nắm thật chặt trong tay mà chẳng vì lí do gì chính đáng lại buông bỏ đi. Từng tiếng nấc cất lên trong cơn men. Tôi điên cuồng với trái tim, tôi đã hét thật lớn với hy vọng nỗi lòng được nguôi ngoai. Nhưng chẳng thể hiểu được khi mà tôi càng hét lên từng kỉ niệm lại cứ thế ùa về trong đầu tôi. Tôi bất giác, không còn tỉnh táo mà lao thẳng ra đường giữ đêm u tối. Tôi muốn tìm chị ấy, bên chị ấy, trao những yêu thương sẵn có trong lòng. Miệng luôn lải nhải " Tại sao??? Tại em sai phải ..... không? Vì.... đã đáng mất...... chịii .... giây phút quí giá......... của cuộc đời này....... chị ổn không.......... em không....... ổn đâu!......... về đây đi......... tôi ....... yêu chị mất rồi! " Cứ như thế cho tới khi tôi lang thang trước một chiếc xe ô tô đang đi với tốc độ cao......
- Này nhóc con, đi đứng sao vậy? - Có một giọng nói hét lớn lên bên tai bằng chất giọng bực tức.
Tôi ngã lăn ra đất, chẳng phải vì chấn thương, mà bởi vì sự dày vò quá lớn, niềm khao khát tình yêu đã cháy rực. Tôi ngã xuống đường trong men say. Tôi chỉ biết đó là chất giọng của một người phụ nữ đang phàn nàn. Nhưng tôi nghĩ đó là Lam. Tôi nghĩ Lam đã quay về và sẽ chăm sóc tôi. Tôi đã yên tâm mà thiết đi chẳng hay biết. Tôi cũng chẳng chút bận tâm hay lo lắng giữa nửa đêm vắng lặng này. Có lẽ bởi vì trong người tôi cũng chẳng có gì giá trị ngoài một trái tim đang hướng tới một con người hoàn hảo ấy và những giấy tờ tùy thân cùng với đó là tờ giấy ghi địa chỉ nhà cùng chùm chìa khoá mà Lam đã trao cho tôi lúc cô mới có tình cảm đặc biệt đó.
Người phụ nữ ấy đã buông rất nhiều lời than vãn, nhưng tôi chẳng thể nghe được những điều đó. Có lẽ tôi đã bị men say và những kí ức thật tuyệt vời làm cho lu mờ. Cuộc đợi tôi thật vô vị khi thiếu đi Lam. Tôi không còn muốn hứng thú với những cuộc vui hay những điều kích thích nữa. Tôi nghĩ sẽ là những cơn men say quay cuồng và chẳng có lối thoát nếu như Lam không quay lại và cứu lấy cuộc đời điên này. Tôi nhớ đã từng nói trong phút chốc ấy rằng '' Tôi lỡ yêu chị rất nhiều! " Và tôi cũng đã nhận được một nụ hôn thật lạ lùng. Nụ hôn ấy không ngọt ngào như mọi khi, cũng không đủ ấm áp và chất chứa đầy tình yêu như thường nhật. Tôi cũng phần nào cảm nhận được nụ hôn đó không phải của Lam. Nhưng trong vô thức, tôi luôn miệng gọi tên của cô ấy. Tôi chẳng thế biết được, với khoảng cách thực tế cô ấy có thể nghe thấy tiếng tôi gọi hay không, nhưng trong tiềm thức tôi mách bảo, cô ấy đang ngay trước mặt, tôi điên cuồng la hét. Tôi có những suy nghĩ thật đặc biệt, tôi muốn mạnh mẽ, muốn trưởng thành, muốn thay đổi và muốn......giống như bảo người con trai khác!
BẠN ĐANG ĐỌC
Tôi yêu em..! ( Cái Giá Của Sự Tự Do)
Cerita Pendek(Tự viết) (Học đường) (Bách hợp) *Lưu ý: Truyện không nhằm xúc phạm hay bôi nhọ, công kích bất kì cá nhân hay tập thể nào cũng như ngành giáo dục Tình cảm giáo viên với học trò nếu quá giới hạn thì sao nhỉ? Cuộc sống của một kẻ tự do, được cho quyền...