♥ Đệ nhất chương ♥

145 9 0
                                    


Trời vào tháng sáu thay đổi thất thường, một khắc trước vẫn là mặt trời chiếu rọi, khắc tiếp theo mây đen đã kéo đến che kín bầu trời.

"Hắc! Thời tiết lại thay đổi!" Trời đột nhiên tối sầm lại, một thủ vệ canh giữ ở Hắc Mộc Nhai thấp giọng than với người bên cạnh.

Người nọ mắt cũng chưa nâng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn phía trước, không dấu vết giật giật mày, "Có gì quái dị lắm sao? Hôm nay bên trên có nghiêm lệnh, ngươi đừng nhìn chung quanh." Nhắc nhở xong liền không hề mở miệng.

"Theo lý ngày thường cũng không cần phải canh giữ cẩn thận như vậy! Tại sao hôm nay đột nhiên hạ nghiêm lệnh như vậy? Còn không thể đi vào cũng không thể đi ra. . . . . ." Tiểu thủ vệ buồn bực nói nhỏ, thấy người bên cạnh không để ý tới mình, lúc này mới chịu thu giọng.

Thủ vệ toàn bộ Hắc Mộc Nhai nhận được nghiêm lệnh: hôm nay phong (cấm cửa) nhai, bất luận kẻ nào cũng không cho phép ra vào! Trái lệnh, giết không tha!

Mà trên núi lúc này cũng cũng không yên ổn, mới tảng sáng liền truyền ra tin tức có kẻ chính đạo trà trộn vào Hắc Mộc Nhai.

Ngay sau khi một trưởng lão trong giáo bị tấn công bị thương, Nhật Nguyệt thần giáo Phó giáo chủ ― Đông Phương Bất Bại trước tiên hạ lệnh phong tỏa toàn bộ Hắc Mộc Nhai, sau đó dưới danh nghĩa bảo hộ cho người bao vây viện tử của các đường chủ trưởng lão.

"Giáo chủ, Chu Tước đường La trưởng lão kiên quyết muốn xông ra bên ngoài. . . . . ." Vừa đuổi cho kịp người phía trước đang rảo bước, Giả Bố vừa nói.

Hôm nay hết thảy sẽ được quyết định thuận lợi, hắn cũng không còn cố kỵ, bỏ đi chữ "Phó", trực tiếp xưng "Giáo chủ" .

Người đi phía trước một thân trường bào hồng sắc rộng rãi, ngọc quan buộc gọn mái tóc dài, mỗi hành động cử chỉ đều lộ ra một cỗ khí thế bá đạo siêu phàm.

"Ngăn hắn lại. Đã điều tra rõ vị trí người nọ?" Dưới chân không ngừng bước, Đông Phương Bất Bại nói.

Trên gương mặt người này toát ra một loại khí tức thản nhiên, nhưng nhìn không ra bất kì cảm xúc gì, chỉ thấy sóng ngầm trong đôi đồng tử sâu thẳm tựa trời cao kia bắt đầu chuyển động, khiến bất cứ ai đối diện với ánh mắt này dưới đáy lòng đều cảm thấy một cỗ áp bức kì lạ.

"Đã điều tra rõ, "hắn" ở trong mật thất phía sau núi!" Giả Bố cung kính trả lời.

Khóe mắt nhẹ nhàng lay động một chút, mang theo một mạt ý tứ hàm xúc khôn kể, Đông Phương Bất Bại hướng tới sau núi bước đi.

Đích đến càng ngày càng gần, Đông Phương Bất Bại như trước vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm.

"Giáo chủ, chính là nơi này!" Chỉ vào một chỗ thạch bích, Giả Bố nói.

Giương mắt đánh giá thạch bích cơ hồ không lộ ra chút sơ hở kia, Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng nhướng mày, "Dẫn người lui ra phía sau một dặm, đem nơi này bao vây!" Trên mặt rõ ràng dẫn theo một mạt cười nhàn nhạt, thanh âm phát ra lại như hàn băng đâm vào tai không khỏi khiến người ta đau nhức.

[Đam mỹ]Đông Phương diệc hữu nhật quy xửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ