♥ Đệ tứ thập bát chương ♥

45 6 0
                                    

Phủ Phúc Châu nằm ở phía Tây đường lớn, nơi này hầu hết là nhà ở của dân cư trong thành, thỉnh thoảng mới có thể thấy mấy người đi ngang qua, không ồn ào náo nhiệt giống như phía Bắc.

"Thăm thú xong nơi này, chúng ta lại đi đâu?" cùng sóng vai với người bên cạnh, thong thả dạo bước trên đường phố lát đá xanh ngay ngắn, Đông Phương Bất Bại thuận miệng hỏi.

"Ngươi muốn đi đâu chúng ta liền đi đó." Âu Dương Minh Nhật đáp lại.

Nghe vậy, trong lòng Đông Phương Bất Bại thực sự rất vui vẻ, ngoài miệng lại nói: "Nếu ta nói thích chỗ này, ngươi liền ở lại nơi này với ta sao?"

Âu Dương Minh Nhật mỉm cười, "Có gì mà không thể?"

Nghe ra sự nghiêm túc không chút che giấu trong lời nói của hắn, bàn tay Đông Phương Bất Bại vốn đang nắm lấy tay hắn khẽ động, đổi thành hình ảnh mười ngón giao nhau triền miên quấn quýt, sau đó khẽ cười đáp lại lời hắn: "Ngươi nói đi vậy chúng ta liền đi!"

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chỉ một lúc đã đi tới trước một tòa viện rộng lớn mà đẹp đẽ.

Hai bên trái phải của tòa nhà lớn này có hai cái bệ đá dạng cột, mỗi bên dựng một lá cờ màu xanh. Một mặt lá cờ thêu hình một con sư tử uy mãnh với một con dơi đang giương cánh, mặt còn lại thêu bốn chữ lớn "Phúc Uy tiêu cục".

"Cũng không tệ lắm, chí ít thì cái cổng này nhìn uy phong hơn nhiều cái Ngũ Nhạc kiếm phái kia." Sau khi quan sát, Đông Phương Bất Bại đánh giá.

"So ra còn kém hơn Hắc Mộc Nhai của ngươi." Nhớ lại bốn chữ lớn màu vàng kim "Trạch bị thương sinh" được khắc đục tinh tế ngay ngoài cổng nhai, Âu Dương Minh Nhật như cười như không.

"Tất nhiên rồi!" Không nhìn thấy ý cười ẩn ẩn trên mặt hắn, Đông Phương Bất Bại ngạo nghễ đáp lại.

Ngoài cửa chính đặt hai băng ghế dài, bên trên có tám hán tử ăn mặc chỉnh chu gọn gàng đang ngồi.

Lúc này, thấy hai người dừng lại trước cổng tiêu cục, một nam nhân bước tới, ôm tay hành lễ, "Không biết nhị vị tới đây là có việc gì?"

"Gửi đồ." Đông Phương Bất Bại đơn giản nói. Lúc nói chuyện với người khác, trên mặt y luôn giữ một biểu tình lạnh nhạt, trong con ngươi ẩn hiện một tia sắc bén.

Nhìn y phục hai người thanh nhã lại có vẻ quý giá, nghĩ có vẻ vụ làm ăn này cũng không nhỏ, nam nhân nọ không khỏi càng thêm vài phần khách khí, đưa tay ra hiệu, "Mời nhị vị vào trong!"

Mấy hán tử ngồi đó nghe thấy có vụ làm ăn tới cửa, cũng nhanh chóng đứng lên, một người trong số đó nhanh chân chạy vào trong tìm Tổng tiêu đầu.

Hai người bước vào đại sảnh, một nam nhân trung niên khoác một kiện trường sam bằng gấm nâu, trên mép là một bộ râu ngắn được cắt tỉa gọn gàng – vốn đang ngồi trên ghế – đứng dậy, mời hai người ngồi xuống ghế, rồi cười nói: "Tại hạ Lâm Chấn Nam, xin hỏi quý tính đại danh của hai vị?"

"Âu Dương Phục Hưng." Thấy người bên cạnh không nói, Đông Phương Bất Bại liền đáp thay.

Xem hai người này, một người thần tình đạm mạc, cao ngạo trầm tĩnh, ngồi yên ở đó tùy ý vân vê sợi kim tuyến vàng kim trong lòng bàn tay. Một bộ y phục màu vàng hoa quý lại càng tôn thêm khí chất thoát tục, thanh dật xuất trần của hắn. Mà cái người vừa mở miệng đáp lời kia, mặc một bộ y phục màu đỏ rực rỡ chói mắt nhưng lại không để lộ qua một chút gì nữ khí, khóe mắt nhẹ nhướng lên, mang vài phần sắc bén.

[Đam mỹ]Đông Phương diệc hữu nhật quy xửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ