♥ Đệ thập cửu chương ♥

52 6 0
                                    

"Đông Phương??" Khẽ gọi một tiếng, thấy người đang ôm mình kia không trả lời, tựa hồ là đang ngủ. Âu Dương Minh Nhật nghĩ nghĩ, dứt khoát đỡ y vào phòng ngủ.

Một tay đẩy cửa, nhìn lướt qua căn phòng không lớn lại được bài trí khá tinh xảo, nửa ôm nửa đỡ cả người đang bám lấy mình đi qua bình phong tới giường ngủ.

Đem người đặt xuống giường, Âu Dương Minh Nhật đang muốn rời đi, lại phát hiện người phía sau kéo tay mình lại.

Vừa xoay người, liền thấy người vốn nằm trên giường đã ngồi dậy một nửa, đôi mắt nửa khép nửa mở nhìn mình.

"Nghỉ ngơi đi!" Nhìn thấy hai gò má đỏ ửng cùng ánh mắt có phần mê ly của y, Âu Dương Minh Nhật đỡ lấy vai y, muốn cho y nằm xuống.

Đông Phương Bất Bại thuận theo, nằm xuống giường, rồi cả người xê dịch vào phía trong chừa ra một khoảng, thuận thế đưa hắn kéo đến bên người.

"Đông Phương?" Âu Dương Minh Nhật không chút phòng bị bất ngờ bị y lôi kéo, không tránh được mà nghiêng người ngồi xuống trên giường, lúc này liền nghi hoặc gọi một tiếng.

Cánh tay ngang bướng một phen kéo hắn nằm xuống trên giường, Đông Phương Bất Bại nói: "Ngươi nói xong rồi, nhưng mà ta còn chưa nói."

"Sắc trời đã muộn, chúng ta ngày mai nói sau." Nói xong Âu Dương Minh Nhật chống một tay xuống giường, ý muốn đứng dậy.

Ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh Nhật, Đông Phương Bất Bại nghiêng người đặt cằm lên trước ngực hắn, "Ngủ không được, chúng ta trò truyện cả đêm đi."

Hơi thở của y nồng đậm mùi rượu, Âu Dương Minh Nhật hơi nghiêng đầu, một lát sau mới nhìn về phía y.

"Ngươi say, chờ ngày mai ngươi tỉnh rượu chúng ta nói tiếp được không?" Người trước ngực ngọc quan đã lệch cả về một bên. Híp mắt nhìn đỉnh đầu đen bóng trước ngực, Âu Dương Minh Nhật nhịn không được vươn tay vỗ vỗ đầu y, thuận tay gỡ ngọc quan trên tóc y xuống.

"Ta không có say." Đông Phương Bất Bại lắc đầu, từng sợi tóc đen nhánh rơi rụng xuống gương mặt ửng đỏ hơi rượu, cao thấp lộn xộn, trong nháy mắt khiến người ta sững sờ bởi vẻ mị hoặc tự nhiên không phân nam nữ.

"Ngươi say." Âu Dương Minh Nhật nhẹ nhàng giúp y gạt những sợi tóc che khuất tầm nhìn ra sau tai.

"Ta không có say." Đông Phương Bất Bại tiếp tục lắc đầu, khóe môi khẽ gợn, nhìn người nọ dưới thân mình, ánh mắt mê ly lướt qua chút tiếu ý nhàn nhạt.

Thấy y như vậy, Âu Dương Minh Nhật cũng lười tranh cãi, "Được rồi! Ngươi không có say, trước hết ngươi nằm xuống, chúng ta từ từ trò chuyện."

Đông Phương Bất Bại nằm im, cứ như không nghe thấy lời hắn nói, nghiêng mặt dán vào trước ngực hắn, "Ngày ấy ta đột nhiên có việc phải lập tức hạ nhai mới không thể nói trước cho ngươi một tiếng, kết quả khi trở về làm cách nào cũng không gặp được ngươi, ta còn nghĩ ngươi tức giận. . . . . . Ta cho thuộc hạ đi khắp nơi tìm ngươi, nhưng tìm không thấy, Thiên Sơn ở biên cương không hề có ngươi, không có. . . . . ."

[Đam mỹ]Đông Phương diệc hữu nhật quy xửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ