Edit & beta: Linh
Tiết Vân Chu kêu người chuẩn bị xe ngựa bình thường nhất, bản thân cũng thay một bộ đồ cực kỳ phổ thông, sau đó mang theo hai hộ vệ vội vàng đến chỗ ở của Khang thị.
Khang thị đang phơi quần áo, nhìn thấy Tiết Vân Chu có chút kinh ngạc, vội kéo cậu vào nhà: "Vương gia không ở, gần đây hẳn là con bận rộn nhiều việc chứ, sao lại đến đây?" Nói xong đánh giá Tiết Vân Chu từ đầu đến cuối, vẻ mặt nghi hoặc.
Tiết Vân Chu nói: "Mẹ ơi, mẹ mau chóng thu dọn đồ đạc đi, theo con về Vương phủ."
"Sao đột nhiên lại muốn mẹ đi? Mẹ ở đây đã quen rồi, hơn nữa Vương gia đi rồi, con tự tiện đón mẹ về cũng không ổn lắm." Khang thị vừa nói vừa rót trà cho Tiết Vân Chu: "Bên ngoài lạnh, con uống hớp trà cho ấm người."
Tiết Vân Chu uống một hơi cạn sạch chén trà, gấp gáp nói: "Mẹ, kinh thành không yên ổn, mẹ dọn đồ mau lên, mang những đồ quan trọng đi, trên đường con sẽ nói kĩ hơn."
Ngày thường Khang thị cũng không quá chú ý đến chuyện bên ngoài, chỉ thỉnh thoảng nghe thím giết heo nói một hai câu, lúc này thấy Tiết Vân Chu nóng lòng như lửa đốt không khỏi cảm thấy kinh ngạc, sửng sốt một lúc mới gật đầu: "Được, con ngồi trước đi, mẹ đi thu dọn đồ."
Tiết Vân Chu đứng trong phòng nhắc nhở: "Mẹ đừng quên khế đất."
Khang thị nhìn qua ôn hòa, nhưng một mình bà ở bên ngoài nhiều năm như vậy có thể nhìn ra được tính tình bà trong mềm có cứng, cũng có một mặt kiên cường. Chỉ là nửa năm gần đây, bà cảm thấy con trai hiểu chuyện hơn rất nhiều, bởi vậy mới đồng ý nghe theo Tiết Vân Chu sắp xếp mọi thứ, cũng không nghĩ nhiều, tay chân nhanh nhẹn dọn hết đồ mang đi.
Đồ đạc không nhiều lắm, nhét đầy xe ngựa vẫn đủ chỗ cho hai người ngồi. Tiết Vân Chu đỡ Khang thị lên xe xong cũng tự ngồi xuống.
Khang thị nghi hoặc hỏi: "Không phải Vương gia đã mang quân xuất chinh sao? Quân địch vẫn còn cách xa kinh thành lắm chứ? Sao lại không yên ổn?"
"Không phải vì Đột Lợi, mà là vì Tiết Trùng."
Khang thị bị dọa kinh hãi: "Không phải ông ta bị đày đi sung quân rồi sao?"
"Nhưng ông ta vẫn còn thuộc hạ, không biết dưới tay có bao nhiêu người, rốt cuộc trốn ở nơi nào. Nhất định Tiết Trùng đoán được lúc trước là con giở trò, có khi đã sớm hận con đến tận xương tủy rồi. Con sợ mẹ ở đây không an toàn, đến Vương phủ ít ra còn có thị vệ bảo vệ người. Huống chi trước khi Vương gia xuất chinh đã từng dặn dò, bảo con chuẩn bị tốt mọi thứ, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui." Tiết Vân Chu nói xong hỏi lại: "Mẹ ơi, khế đất của mẹ đâu?"
Khang thị xoay người, lấy khế đất từ chỗ quần áo bên cạnh ra: "Mẹ có mang theo."
Tiết Vân Chu có chút không tự nhiên gãi đầu, tuy rằng mở miệng ngậm miệng đều gọi mẹ nhưng dù sao cậu cũng không phải con ruột của bà, lúc này bàn tay nâng lên được một nửa lại rụt lại, sau đó ngượng ngùng cầm lấy, thầm nghĩ: Thảo nào Tiết Trùng chỉ có thể ra tay trên sổ sách, "Tiết Vân Chu" khốn nạn này ở bên cạnh Khang thị năm năm cũng chưa cầm được khế đất tới tay, hóa ra là Khang thị giấu bên người. Nhưng mà hẳn là cái tên "Tiết Vân Chu" khốn nạn này cũng cảm thấy chột dạ, thà lòng vòng quanh co chứ không dám trực tiếp mở miệng hỏi. Nếu không thì với sự tin tưởng của Khang thị với con trai, muốn lấy được khế đất không phải rất đơn giản sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ/Hoàn] Gả cho Nhiếp chính vương - Phù Phong Lưu Ly
RomanceTruyện: Gả cho Nhiếp chính vương (嫁给摄政王) Hán Việt: Giá cấp Nhiếp chính vương Tác giả: Phù Phong Lưu Ly (扶风琉璃) Edit: Nananiwe Nguồn: Tấn Giang Wordpress: https://nananiwe.wordpress.com/2022/07/16/ga-cho-nhiep-chinh-vuong-phu-phong-luu-ly/ Thể loại: N...