Edit: Vô Tình
Beta: Linh
Một hồi hỗn chiến mau chóng ngừng lại, Đinh Dũng giải mấy người gây chuyện bị trói trong rừng về Yến Vương phủ giao cho Tống Toàn để sắp xếp sai người thẩm vấn. Tưởng là cứng rắn thế nào, ai ngờ vừa định dùng hình thì bọn họ đã gào khóc thảm thiết, khai sạch sành sanh ngọn nguồn sự việc.
Ngoài ra, hai người phụ nữ chạy tới doanh địa khóc lóc kể lể bị Yến Vương phủ giam giữ kia cũng bị bắt lại, khẩu cung cũng giống hệt như vậy.
Ngược lại là biểu hiện của tên tướng lãnh bị bắt sống có chút làm người ta bất ngờ, cắn chặt răng không phun ra nửa chữ có ích nào.
Hạ Uyên nhận được tin tức, trầm mặc một lát chỉ nhàn nhạt phân phó một câu: "Nhốt hết người lại, tạm thời không cần đánh rắn động cỏ."
Hai ngày sau, Đinh Dũng tới bẩm báo: "Những đào binh kia đi thẳng về hướng nam, cả đoạn đường cũng không dừng lại, trực tiếp qua sông ở bến đò Gia Lăng, bờ sông bên kia có một đội nhân mã tiếp ứng, binh mã của chúng ta không tiện đi sang, chỉ cử một hai người giả làm thương buôn đi thuyền qua sông, tiếp tục âm thầm đi theo một đoạn đường, sau đó suýt chút bị phát hiện mới đành từ bỏ."
Hạ Uyên hỏi: "Có thể nhìn ra được quân tiếp ứng đến từ đâu không?"
"Thuộc hạ không dám xác định, nhưng mà nhìn y phục của bọn họ đặc biệt như vậy có chút giống binh của Tấn Vương ở Ninh Châu. Mấy con ngựa đó là ngựa phương nam, không lớn như Thanh Châu chúng ta, nhưng được nuôi tới to béo như vậy hiển nhiên là quân tư đầy đủ."
Tuy là Đinh Dũng nói không khẳng định được, nhưng phỏng đoán này cũng vô cùng có khả năng đúng là sự thật. Từ bến đò Gia Lăng qua sông, trừ khi cố tình đi đường vòng, nếu không thì nhất định sẽ phải đi qua đất phong của Tấn Vương, hơn nữa mảnh đất này nằm ở Giang Nam giàu có và đông đúc, nếu dùng một câu nói của Tiết Vân Chu để miêu tả thì chính là "Không thiếu tiền", cho nên hẳn là tướng sĩ dưới trướng Tấn Vương ăn mặc không tệ, ngựa cũng nuôi rất không tồi.
Mặt khác, theo bẩm báo của Đinh Dũng về bình loạn đêm đó, tuy rằng trang bị của ba trăm kỵ binh đột nhiên nhảy ra này rất hoàn mỹ, nhưng tài bắn cung và năng lực ứng biến trong trận chiến lại không mấy xuất sắc, hơn nữa tướng lãnh có chút tâm cao khí ngạo, tựa như tự tin quá mức vào sức chiến đấu của quân mình, một đội kỵ binh như thế tuyệt đối không thể sinh tồn trong khói lửa chiến tranh, khả năng lớn nhất chính là bọn họ chưa từng trải qua chiến loạn, dự đoán thắng bại hoàn toàn dựa vào phán đoán của bản thân.
Vừa lúc Tấn Vương ở Giang Nam cũng thực sự không có cơ hội đánh giặc, cho dù thường ngày huấn luyện có biểu hiện xuất sắc thế nào thì cũng chỉ là lý luận suông, trình độ của tướng sĩ bên dưới thế nào, chỉ sợ chính bản thân Tấn Vương cũng vô cùng tin tưởng.
Hạ Uyên quay đầu nhìn bản đồ trên tường, ánh mắt dừng lại nơi đất phong của Tấn Vương ở Ninh Châu, trầm ngâm nói: "Tấn Vương à... Xem ra vị Tấn Vương này cũng không phải là Vương gia an nhàn, tàn bạo bất nhân, tham hưởng phú quý như lời đồn."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ/Hoàn] Gả cho Nhiếp chính vương - Phù Phong Lưu Ly
RomanceTruyện: Gả cho Nhiếp chính vương (嫁给摄政王) Hán Việt: Giá cấp Nhiếp chính vương Tác giả: Phù Phong Lưu Ly (扶风琉璃) Edit: Nananiwe Nguồn: Tấn Giang Wordpress: https://nananiwe.wordpress.com/2022/07/16/ga-cho-nhiep-chinh-vuong-phu-phong-luu-ly/ Thể loại: N...