Chương 100: Ngoại truyện 7: Đàm Luật x Đàm Châu: Con đường trở về (3)

1.3K 115 24
                                    

Edit & beta: Linh

Cột ánh sáng lại đưa hai người trở về long tháp ở hành cung.

Tiết Vân Chu nhìn thấy khuôn mặt Hạ Uyên, sờ thấy làn da không còn trơn mịn nữa, mờ mịt rất lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Hình như em vừa mơ một giấc mơ, mơ thấy chúng ta quay về hiện đại, quên hết những chuyện xảy ra ở đây."

Hạ Uyên nhíu mày, mặt lộ vẻ trầm tư: "Anh cũng mơ thấy như vậy."

Lúc này một giọng nữ máy móc cát ngang suy nghĩ của hai người: "Hệ thống khởi động thành công, xin hỏi hai vị có lựa chọn trở về hay không?"

Thanh âm này vô cùng quen thuộc!

Tiết Vân Chu trợn mắt: "Không phải nằm mơ!"

Hạ Uyên cầm tay Tiết Vân Chu, nhanh chóng dặn dò cậu: "Em kéo dài thời gian, anh đi viết cho bọn nhỏ một phong thư."

Tiết Vân Chu rất hiểu cái hệ thống lừa đảo này, tranh thủ chạy tới mài mực cho Hạ Uyên, vừa mài vừa lảm nhảm với hệ thống.

"Mày từ đâu ra vậy? Người phát triển là ai?"

"Mày là nữ hay là gay? Có biết làm đề số học không? Có biết học thuộc thơ Đường không?"

"Mày đoán xem bọn tao có muốn về không? Đoán đi đoán điii~"

"Hay là bọn tao hát cho mày nghe một bài nhé? Trong hệ thống của mày có danh sách nhạc không?"

"Tao cảm thấy phiên bản này của mày thấp quá, là mới phát triển sao?"

Toàn bộ quá trình hệ thống đều đáp cậu bằng một câu vô thưởng vô phạt: "Xin hỏi có lựa chọn trở về hay không?"

Tiết Vân Chu: "Tao cảm thấy có thể đặt cho mày một cái tên là chị Lâm Tường 1.0, mày cảm thấy thế nào? Không thích à? Vậy đặt cái tên gì có cảm giác khoa học công nghệ chút, phục độc giả 1.0 được chứ? Ây, anh hai ơi, hệ thống này ngu thật sự."

Hệ thống đột nhiên vang lên: "Người dùnfg tạm thời không đáp lại, dựa theo nguyên lý lá rụng về cội, ngầm thừa nhận là trở về, thời gian đếm ngược bắt đầu, 10, 9, 8,..."

Tiết Vân Chu: "... Lá rụng về cội là cái nguyên lý quỷ gì? Sao còn có chức năng đếm ngược thời gian vậy?"

Hạ Uyên quyết định nhanh chóng, ném bút và thư mới viết được một nửa trong tay đi, kéo Tiết Vân Chu nhanh chóng chạy về long tháp.

Sau khi hệ thống đếm đến 1, hai người lại cùng biến mất sau cột ánh sáng.

***

Trên giường bệnh của bệnh viện, Đàm Châu mơ mắt ra, còn chưa kịp thích ứng hoàn cảnh mới thì một đoạn trí nhớ mãnh liệt nhồi vào đầu óc, đầu đau như muốn nứt ra, đau đến mức cậu không kìm được ôm đầu lăn trái lăn phải trên giường.

Nhân viên chăm sóc bị giật mình, phát hiện Đàm Luật cũng đã tỉnh, đang cử động muốn ngồi dậy, vội vàng chạy tới ấn chuông báo.

Tiếng bước chân dồn dập kéo tới, phòng bệnh lập tức chật kín người.

"Cháu không sao, lát nữa hãy kiểm tra cho cháu." Đàm Luật đẩy mấy người áo trắng ra, vọt nhanh tới bên giường Đàm Châu, nóng lòng nhìn chằm chằm vào hai tay bác sĩ đang kiểm tra, run giọng hỏi: "Em cháu thế nào rồi?"

[Đam mỹ/Hoàn] Gả cho Nhiếp chính vương - Phù Phong Lưu LyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ