Chương 81: Nói chuyện

1.9K 147 6
                                    

Edit: Vô Tình

Beta: Linh

Nghiêm Quan Ngọc nhận được lời hứa hẹn của Tiết Vân Chu thì tâm tình sung sướng, mặt mày hớn hở tạm biệt cậu: "Ta phải đi tìm tức phụ đây, tạm thời đừng sắp xếp việc gì cho ta, ta phải cưới được vợ trước đã."

Yến Vương phủ còn đang định bóc lột sức lao động của Nghiêm Quan Ngọc, tự nhiên nghe được câu này làm Tiết Vân Chu hơi bị đả kích, vội thay đổi sắc mặt, nói lời thấm thía: "Ta nói này, nam nhân cần có sự nghiệp đã, có bánh mì thì tình yêu mới được vững chắc."

Mặt mày Nghiêm Quan Ngọc khó hiểu: "Bánh mì là cái gì? Phiền ngươi nói mấy câu mà ta có thể nghe hiểu."

"Khụ... Bánh mì chính là... màn thầu. Ý ta là, nam tử phải lập nghiệp, phải có nhà cao cửa rộng, có của ăn của để thì người trong lòng mới có thể an tâm đi theo ngươi."

Nghiêm Quan Ngọc cười nhạo: "Ý của ngươi là, nếu mà Vương gia nhà ngươi không địa vị không quyền lực thì ngươi sẽ không ở bên cạnh hắn nữa?"

"Làm sao giống nhau được chứ?" Tiết Vân Chu mặt không đổi sắc: "Ta và Vương gia có tình cảm từ nhỏ đến lớn, dù có đi ăn mày cũng phải đi cùng nhau. Vương gia nói cái gì ta cũng thấy đúng, Vương gia làm cái gì ta cũng thấy tốt, tình cảm của ta và Vương gia còn kiên cố hơn vàng, hai người các ngươi không thể so được."

"Từ nhỏ đến lớn? Ngươi coi ta là đồ ngu à?" Nghiêm Quan Ngọc đầy mặt khinh thường: "Ngươi là đồ không có cốt khí."

"Rồi rồi rồi, ta không có cốt khí, đường huynh nhà ta có cốt khí nhất, cho nên ngươi nói cái gì huynh ấy cũng cảm thấy sai, ngươi làm cái gì huynh ấy cũng cảm thấy đều là cứt chó."

Nghiêm Quan Ngọc nghẹn lại, trừng Tiết Vân Chu một lúc lâu, cuối cùng "Xì" một tiếng, phất tay chẳng hề để ý: "Ngươi bôi nhọ tức phụ của ta ít thôi, ta đi đây."

Tiết Vân Chu nhìn bộ dạng không tim không phổi của Nghiêm Quan Ngọc, lại nhớ đến Tiết Vân Thanh lạnh như băng sương, trong lòng yên lặng thắp cho lão Nghiêm một ngọn nến: "Đi đi."

Nghiêm Quan Ngọc rời đi không bao lâu thì Hạ Uyên ở thao trường cũng về.

Lúc này sắc trời đã hơi đen, vừa đúng thời gian dùng bữa tối. Nhân lúc đồ ăn còn chưa được bưng lên, Tiết Vân Chu lén lút tới gần, nói bên tai Hạ Uyên: "Em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?"

Hạ Uyên nghiêng đầu yên lặng nhìn Tiết Vân Chu đang mở to hai mắt, dừng một lát: "Nghe tin tốt trước đi."

Tiết Vân Chu hơi nghi hoặc nhướng mày: "Vì sao? Không phải người bình thường đều giữ cái tốt lại à?"

Hạ Uyên tiếp tục nhìn cậu trong chốc lát, sau đó dời tầm mắt, mặt không biểu tình nói: "Trên thế giới này, ngoại trừ việc mất em ra thì không có tin tức nào thật sự là tin xấu với anh cả."

Tiết Vân Chu chớp mắt, gương mặt có dấu hiệu nóng lên. Để che giấu việc bản thân mất bình tĩnh, cậu nhanh chóng rũ mắt hắng giọng, liếm môi nhịn cười nói: "Ui chao, nói lời âu yếm nuột như vậy sao? Không khoa học!"

[Đam mỹ/Hoàn] Gả cho Nhiếp chính vương - Phù Phong Lưu LyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ