Chương 60: Bắc hành

2.4K 168 55
                                    

Edit: Vô Tình

Beta: Linh

Tiết Vân Chu đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiết Vân Thanh, vén tay áo rồi đặt tay tới trước mặt y, lẩm bẩm nói: "Thật sự cần thiết phải bắt mạch mỗi ngày à? Một hai ngày thì có thể nhìn ra thay đổi gì chứ? Ta cảm thấy mỗi ngày ngoại trừ bụng to hơn thì không có gì khác biệt cả."

"Cũng không phải ta muốn bắt mạch, đây là ý của Vương gia nhà đệ." Mí mắt Tiết Vân Thanh cụp xuống, vẻ mặt hiện rõ ý không vui, hiển nhiên còn đang buồn bực vì bị Nghiêm Quan Ngọc trêu đùa.

Tiết Vân Chu cười hì hì, không nói gì nữa.

Tiết Vân Thanh giương mắt nhìn Nghiêm Quan Ngọc đang rảnh rỗi ngồi xổm bên cạnh mình, lạnh giọng nói: "Ngươi còn ở đây làm gì?"

Nghiêm Quan Ngọc chớp mắt: "Tất nhiên là để xem ngươi bắt mạch, hơn nữa nếu không có ta bế thì lát nữa ngươi về kiểu gì?"

Tiết Vân Thanh nhíu mày: "Chút nữa ta tự về được, không cần ngươi nhọc lòng. Huống chi lát nữa còn phải xem bụng cho Vân Chu, ngươi không thích hợp ở lại chỗ này." Nói xong dừng một chút, ghét bỏ bổ sung một câu: "Mặc dù đều là nam tử nhưng tránh được tị hiềm thì vẫn nên tránh, một bụng sách thánh hiền của ngươi cho heo ăn hết rồi à?"

Nghiêm Quan Ngọc không để lời ghét bỏ của Tiết Vân Thanh trong lòng, cười hì hì đứng lên: "Ngươi kêu ta đi thì nhất định ta sẽ đi, ngươi không cho ta nhìn ai thì ta bảo đảm không nhìn thêm một ánh mắt nào."

Mặt Tiết Vân Thanh hơi cứng lại.

"Vậy ta đi thật đây!"

Tiết Vân Thanh mím môi không nói lời nào, đến khi Nghiêm Quan Ngọc xoay người rời đi mới ngước mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, khuôn mặt không nhìn ra vui buồn.

Tròng mắt của Tiết Vân Chu liếc qua liếc lại giữa hai người họ, vẫn luôn cảm thấy không khí giữa bọn họ rất cổ quái. Thậm chí lúc Tiết Vân Thanh đuổi Nghiêm Quan Ngọc đi, cậu cũng hoài nghi nguyên nhân thật sự là vì Tiết Vân Thanh không thể bình tĩnh để bắt mạch cho cậu được.

Giữa hai người này nhất định có cái gì đó!

Tiết Vân Chu sờ cằm cười hì hì: "Vân Thanh à, huynh có cảm thấy Nghiêm Quan Ngọc cũng được coi là mỹ nam tử đẹp trai anh tuấn không?"

Tiết Vân Thanh hơi ngừng lại, nhìn về phía Tiết Vân Chu: "Cũng? Còn có ai nữa?"

"Ta đó!" Tiết Vân Chu rất đương nhiên vỗ ngực.

Khóe miệng Tiết Vân Thanh co rút: "Ta tưởng đệ sẽ nói là Vương gia."

"Vương gia à... cũng bình thường thôi..." Trong lòng Tiết Vân Chu âm thầm bổ sung thêm một câu: Vương gia còn kém xa anh hai tui.

Tiết Vân Thanh cạn lời, tập trung tinh thần bắt mạch.

Tiết Vân Chu cúi đầu sờ bụng mình, nghĩ tới hơn bảy tháng nữa là có thể thấy được đứa nhỏ này, cậu lại cảm thấy rất chờ mong. Cảm giác này thật sự quá thần kỳ, trong mong chờ cũng không tránh khỏi có chút vui mừng và thấp thỏm.

Tiết Vân Thanh ngưng thần dò xét một lúc lâu, mi tâm hơi nhăn lại hình như đang nghi hoặc, lại bảo Tiết Vân Chu vươn tay còn lại ra.

[Đam mỹ/Hoàn] Gả cho Nhiếp chính vương - Phù Phong Lưu LyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ