19

840 122 14
                                    

Lisa ...Lisa ...Lisa ...

Hai chữ này giống như ma chú phóng qua phóng lại trong đầu, Tiểu Anh vẫn luôn chìm trong trạng thái linh hồn bị đào rỗng, thậm chí Lạp Yên ở bên tai cô gọi vài tiếng: "Tiểu Anh, Tiểu Anh?" cô đều không nghe thấy, đôi mắt thẳng tắp, cũng không biết đang lạc vào cõi thần tiên nào.

Lệ Sa hít một hơi thật sâu, chịu đựng xúc động muốn xé nát bà nội, gọi một tiếng: "Phác Thái Anh."

Một tiếng thanh lãnh gọi đến làm linh hồn Tiểu Anh quay về, cô ngây ngốc nhìn Lệ Sa, mặt vặn vẹo biến hình.

Cô ấy là Lisa ...nhưng cô đã xem lý lịch của Lạp tổng, tuổi cô ấy lớn hơn so với mình...

A, đúng rồi, Huệ Lợi có nói, Lạp tổng vì để thu phục lòng người, chắc chắn đã sửa tuổi.

Nhưng mà...nhưng mà...

Thái Anh gắt gao nhìn mặt Lệ Sa, trong đầu nỗ lực hồi tưởng lại Lisa Quý Phi của cô khi còn nhỏ, chỉ là ẩn ẩn nhớ rõ Lisa thích lego, Lisa sẽ buộc hai bím tóc nhỏ...luôn luôn sạch sẽ, không thích nhiều lời.

Lệ Sa đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, cô một mặt giận dữ với bà nội, một mặt có chút buồn cười nhìn bộ dạng bị dọa choáng váng của Tiểu Anh, cực kỳ sảng khoái hả giận.

Cô đã từng nghĩ tới, nếu có một ngày, Thái Anh nhớ ra mình là Lisa sẽ có phản ứng thế nào.

Trên cơ bản là giống hệt bây giờ.

Đây là cảm giác báo thù vả mặt vui sướng của sủng phi một thời bị vứt bỏ dành cho Hoàng Thượng.

Thấy cô giờ khắc này nhìn mình chằm chằm, đại khái là nhớ lại hai bím tóc nhỏ của mình khi còn bé đi, chẳng lẽ chỉ có cái đấy là khiến cô nhớ kỹ?

Lạp tổng cười lạnh: "Lại đang làm sao?"

Thái Anh lùi ra, "Không, không có việc gì, đại khái là mùi rượu nồng quá."

Lệ Sa:...

Cút đi.

Tiểu Anh muốn vả mặt, cô đang nói cái quỷ quái gì vậy, vừa mới bảo sẽ không ghét bỏ Lạp tổng, như thế nào lại tự dẫm vào phân?

Cái chân này đúng là dẫm quá chuẩn.

Lệ Sa hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi, trực tiếp xoay người vào nhà.

Lạp Yên ở bên cạnh giả vờ không hiểu nhìn bộ dáng bị dọa choáng váng của Tiểu Anh, nén cười: "Tiểu Anh, con làm sao vậy?"

Tiểu Anh nhìn bà nội, giọng nói như nuốt phải lông gà: "A? Không sao...bà nội, con không sao."

Lạp Yên gật đầu, tốt bụng nhắc nhở: "Con vừa rồi vẫn luôn vung tay chân cùng hướng."

Thấy đứa bé bị sợ tới mức này, không cần đi điều tra, bà cũng biết thủ đoạn sắc bén của cháu gái yêu quý thường ngày.

Thái Anh:...

Cô đây cứ khẩn trương là lại dễ dàng vung tay chân cùng hướng, lần trước phỏng vấn cũng vậy.

Quá nửa đêm.

Thái Anh không dám vào phòng, cô ngồi xổm trên mặt đất, làm ra việc hết sức không hiếu thuận.

𝗹𝗶𝗰𝗵𝗮𝗲𝗻𝗴 | Đi qua con đường dài nhất là kịch bản của cậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ