6. Tiếp cận

4.8K 362 30
                                    

- Ê thằng kia không đi ăn cơm à?

- Thôi, tao lên phòng học bài rồi!!

Thế là Văn Toàn lon ton chạy vào nhà để lại Minh Vương ngơ ngác

- Gì thế này? Chăm học tới bỏ cơm luôn à?

- Đang cố gắng phấn đấu để không bị gọi là dốt đấy mà!
- Tiếng Ngọc Hải đứng trên sân thượng vừa tưới cây vừa nhìn xuống mà nói móc méo.

- Ủa là sao vậy anh hai ? - Minh Vương ngước lên nhìn anh hai cậu.

- Thôi vào nhà ăn cơm đi!!

Nghe có vẻ mặc kệ Văn Toàn nhưng thực ra khi Minh Vương vào nhà rồi ai kia lại thò đầu ra cửa sổ nói với giọng trêu chọc:

- Chăm thế nhờ!

Nhìn dáng vẻ vừa gậm bánh mì vừa cặm cụi giải bài tập của cậu làm anh phì cười. Người kia giả vờ không nghe thấy vẫn im lặng làm ngơ.

- Này!!

- Gì nữa??

- Đi ăn cơm đê!! Có thực mới vực được đạo chớ!

Văn Toàn chỉ quay qua liếc anh một cái rồi cặm cụi làm tiếp.

Ngọc Hải vẫn tiếp tục cái giọng chăm chọc ấy:

- Ăn đi cho có chất dinh dưỡng mới khôn ra với người ta được chớ!! Chứ giảng mãi méo hiểu thì tội người ta lắm!!!

Đến nước này không nhịn được nữa, cậu hằng học lao đến trèo qua lan can một cách nhanh nhất có thể. Khi vừa đặt chân thứ hai xuống thì cậu mất đà suýt ngã. Tưởng là trầu ông bà chiến này rồi, nhưng không một bàn tay đã kịp giơ ra đỡ lấy cậu.

Hai người nhìn nhau, khoảng cách này khá gần để cậu có thể nhìn thấy rõ mặt anh. Hai người nhìn nhau thật lâu, lâu khoảng mấy giây gì đó. Văn Toàn chợt nhận ra tư thế này thật kì cục và mờ ám biết bao. Cha nội hàng xóm đáng ghét kia đang đỡ lấy người cậu, tay giữ ở eo cậu còn cậu thì vịnh vai anh ta.

Toàn bất giác đỏ mặt vội đẩy người kia ra rồi chỉnh lại quần áo cho chỉnh chu.

- Nhìn gì nhìn dữ vậy?

- Tao còn chưa nói mày! Không nhờ tao té lộn cổ rồi! Mô phật xém nữa có án mạng rồi ... - Ngọc Hải thở hắt ra rồi nói, tim vẫn đập thình thịch.

- Còn không phải tại mấy người kiếm chuyện trước hả?

Văn Toàn phóng lên dùng tay kẹp cổ người cao hơn cậu một cái đầu rồi quật ra sau.

- Aaa buông ra !!Trời ơi nghẹt...nghẹt thở chết tao!

Thế là Ngọc Hải đi trước Văn Toàn nối đuôi theo sau, cậu vẫn ngoan cố bóp cổ khiến người kia la oai oái.

Minh Vương đã ngồi sẵn trên bàn ăn từ bao giờ nhăn mặt nhìn hai người đang đi từ cầu thang xuống.

- Đã điên còn được cả đôi à?

Cuối cùng hai người kia cũng chịu ngồi vào bàn.

Minh Vương lừ mắt :

- Hai người thân thiết từ bao giờ vậy???

[Hải Toàn] - HÀNG XÓM ĐÁNG GHÉT Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ