11.Một đêm khó ngủ ( 2)

4.5K 382 28
                                    

Chạy ra đến đường trời cũng đổ mưa xối xả. Ngọc Hải chạy theo một lúc cũng đã đuổi kịp Văn Toàn.

Cậu đứng trong mái hiên che mưa vẫy tay gọi Ngọc Hải.

Anh cũng đến theo.

Cả hai không nói gì, có lẽ ai nấy cũng đều có những tâm tư suy nghĩ của riêng mình.

Văn Toàn cũng muốn bắt chuyện, hỏi anh lúc nãy bị đánh nhau có sao không nhưng thấy anh chỉ đứng khoanh tay khẽ nghiêng đầu và nghĩ ngợi gì đó nên cậu cũng đành im re.

Cứ mỗi lần nhìn mưa thì lòng anh lại thoáng lên một chút buồn, anh nhớ về lúc nhỏ khi bố vẫn còn bên mẹ con anh, anh và bố thường chơi đá bóng dưới mưa, lần nào mẹ phát hiện là y như rằng phải nghe một trận mắng đã tai. Nhưng từ khi ông ấy rời đi, mưa không còn thú vị hay có bất kì ý nghĩa gì trong anh nữa.

"Chỉ là một khoảng ký ức đẹp."

- Nghĩ gì mà mặt đăm chiêu thế? - cuối cùng cậu cũng ngứa mồm quay sang quan tâm người bên cạnh.

Một khoảng không im lặng bao trùm lấy họ, sau đó, Ngọc Hải hỏi một câu chẳng liên quan mấy:

- Toàn có thích mưa không?

- Lúc nhỏ thì có, nhưng bây giờ thì... cảm thấy... - Toàn bỗng khựng lại, cười một cái với người bên cạnh - Bộ anh muốn tắm mưa à?

- Không phải, ủa mà có liên quan gì à?

- Thế khi nãy nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?

- Chỉ là chuyện cũ thôi ấy mà!

Cơn mưa mang theo làn gió se lạnh, Văn Toàn chỉ mặc mỗi cái áo thun mỏng nên khẽ run lên.

- ạnh hả?

- Không, mát mà...- Cậu cười gượng rồi quay mặt nhìn sang hướng khác.

Ngọc Hải vội cởi chiếc áo hoodie trên người mình ra đưa cậu, cười hì hì:

- Nè cầm lấy! Nổi cả da gà mà còn kêu không lạnh?

- Không cần đâu mà...vầy mà nhằm nhò gì!

Ngọc Hải khẽ nhíu mày, anh gằn giọng:

- Bảo mặc thì cứ mặc đi, nhiều lời quá! Hay là muốn mặc giùm? - Những câu cuối anh lại chuyển sang cái tông giọng đểu đểu thường ngày.

Văn Toàn nghe thế liền giật cái áo trên tay Ngọc Hải, nhanh chóng mặc vào, trong đầu thầm nghĩ:

"Mình cứ có cảm giác ổng không được bình thường tí nào và... cả mình nữa."

Ngọc Hải bước đến gần cậu thêm một chút rồi khẽ cười, Văn Toàn cũng không tự chủ mà cong môi đáp lại một nụ cười đáng yêu với ai kia. Rồi cứ tự nhiên như thế, anh kéo mũ đằng sau áo trùm đầu cậu, khuôn mặt vẫn rất mê người. Cả hai nhìn nhau một hồi lâu. Anh nhẹ nhàng nắm lấy cả hai bàn tay cậu.

Chả hiểu thế nào, Văn Toàn vẫn không có chút nghi ngờ hay có ý định chống đối anh, cậu cứ đứng yên y như bị thôi miên vậy. Tất cả diễn ra thật nhẹ nhàng, chỉ có tim Toàn là đập thình thịch trong lồng ngực.

Rồi bất ngờ, Ngọc Hải nắm lấy cả hai tay cậu bằng một tay mình, tay còn lại giật dây áo hoodie rồi buộc lại.

"Coi như trước khi làm hòa mình phải cho nó nếm mùi!" - Ngọc Hải cười đắc thắng, cuối cùng cũng trả thù được tên nhóc này rồi.

[Hải Toàn] - HÀNG XÓM ĐÁNG GHÉT Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ