46. Thở phào nhẹ nhõm

3.3K 339 215
                                    

Nhắn xong dòng tin ấy cho Văn Toàn, Ngọc Hải cũng chẳng thấy nhẹ nhõm gì cả chỉ càng khiến cho nỗi nhớ cậu tăng thêm. Hi vọng màn đêm buông xuống con người ở căn nhà đối diện kia sẽ ngủ thật ngon giấc đừng bận tâm hay muộn phiền bất cứ điều gì...

Anh đưa lên môi cốc bia vẫn còn phân nữa mà uống cạn trong một tâm trạng chả mấy khá hơn lúc đầu là bao. Tiếng kéo ghế làm anh giật mình đôi chút, quay sang thì đã thấy mẹ anh xuống từ khi nào, anh giật mình vội hỏi:

- Ủa mẹ xuống đây khi nào thế?

- Thật chả hiểu nổi, mày đi làm cả ngày mà tối không ngủ lại xuống đây nhậu nhẹt à? Có bị điên không con?

Nghe chất giọng chửi sang sảng của mẹ thường ngày làm anh phì cười rồi xua tay nói:

- Đâu có đâu! Tại con khó ngủ thôi!

- Có chuyện gì à? Mẹ thấy dạo này mày vẻ buồn lắm! - Bà ngập ngừng hỏi rồi nhìn anh vẻ thăm dò.

Anh không nói gì chỉ biết thở dài, tự trách mình làm cho Toàn lo lắng thôi là quá lắm rồi giờ lại còn làm mẹ thêm bận tâm.

Bà thấy Ngọc Hải như thế cũng biết thừa là con mình gặp chuyện buồn rồi. Hỏi là chỉ để nó thừa nhận mà thôi ai ngờ nó im lặng thế này thì càng thêm chắc chắn, bà bình thản nói tiếp :

- Con với Toàn có chuyện gì hả? Mẹ thấy thằng bé ít sang đây hẳn, nhìn nó cũng buồn lắm! Bộ hai đứa giận nhau à?

- Dạ không... - Anh lắc đầu.

Bà buồn rầu mà xoa lấy bàn tay anh, những lúc thế này thật khác với người mẹ vẫn thường la mắng con trong trí tưởng tượng của Ngọc Hải. Bà ôn nhu nói:

- Đừng làm nó buồn dù sao cũng gần thi rồi như vậy ảnh hưởng tâm trạng lắm! Hai đứa làm hòa đi!!

Trái với vẻ ôn nhu của bà thì anh lại gắt lên:

- Đã nói không phải cái kiểu giận hờn rồi!! Bọn con chẳng phải như ba mẹ lúc trước đâu!!

Nhận ra mình vừa khơi lại những chuyện trong quá khứ lại còn lớn giọng với mẹ trong khi mẹ vẫn chưa hiểu chuyện anh đang gặp phải, cảm thấy có lỗi anh cúi gằm mặt mà nín bặt.

Mà cũng đúng, trong quá khứ ba mẹ anh cũng vì cãi nhau mà đường ai nấy đi đấy thôi. Mẹ anh nghe đến đây thì cũng khựng lại không nói một lời nào nữa.

Anh ngẩng mặt lên mà nhỏ giọng:

- Con xin lỗi mẹ, con lỡ lời...

- Chả sao cả! Mẹ quên chuyện ấy từ lâu rồi!! - Bà cười buồn - Có chuyện gì thì nói đi, nói ra rồi sẽ nhẹ lòng hơn con ạ!

Sau một hồi im lặng anh chỉ thở dài mà trả lời mẹ một câu bâng quơ:

- Tình yêu khó khăn thật mẹ ha! Con đã từng nghe nói ba đã quỳ trước nhà ngoại suốt mấy ngày liền chỉ vì ông ngoại không đồng ý hôn sự của ba mẹ. Ấy thế mà chẳng ngờ là sau bốn năm chung sống lại...

Bà nghe đến đây thì đượm buồn, khóe mặt lại trở nên cay xòe.

Đúng thế, khi hai người yêu nhau họ có thể cùng nhau vượt qua hết những khó khăn thử thách, chỉ có một thứ duy nhất họ không vượt qua được lại chính là thời gian. Thời gian nó khiến con người ta trở nên khác đi, vì vậy mà những lời so sánh chúng ta của bây giờ và quá khứ ngày một nhiều. Thời gian cũng khiến con người ta chẳng còn tha thiết mà níu giữ đối phương như thuở ban đầu nữa, cũng vì thế mà một khi hiềm khích xảy đến cũng là lúc thật sự chia xa.

[Hải Toàn] - HÀNG XÓM ĐÁNG GHÉT Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ