Minh Vương thẫn thờ bước từng bước một trở về nhà.
"Sao mà thấy nặng lòng ghê!"
Bỗng một tiếng thắng xe vang lên cái két làm cậu giật thót, bình tĩnh một chút cậu nhận ra mình đang đứng giữa đường.
- Trời ơi bộ chán sống rồi hay gì? - Tiếng người kia quát lớn, chính là cái người suýt tông phải cậu.
- Chán sống thì sao? Đây là chỗ gần trường học đó? Mắt đui không thấy cái biển giảm tốc độ à? Chạy như ăn cướp còn la làng!!! - Minh Vương cũng không vừa, vội đáp một tràn.
- Cậu có bị điên không? Trường học đóng cửa từ bao giờ rồi!!!
Mà khoan đã, cái giọng đa đá chua ngoa này thật sự không thể sai vào đâu được, Xuân Trường reo lên:
- Vương!! Là em hả?
Lúc này Minh Vương cũng đã từ từ ngồi dậy, tim vẫn còn đập thình thịch .
Xuân Trường vội chạy đến đỡ cậu, Minh Vương nhận ra đúng là anh vội la lên:
- A!! Anh Trường! Anh đi đâu vậy?? Lâu lắm rồi không gặp, em nhớ anh ghê luôn á!! Anh làm gì mất tích lâu quá vậy?
Xuân Trường phì cười với dáng vẻ của Minh Vương.
- Em làm gì nói nhanh quá vậy? Nuốt cái lưỡi vô luôn bây giờ!!
- Hì hì... tại gặp lại anh em vui lắm! Vui không nói nên lời luôn!!
- Anh đi đâu trong suốt quãng thời gian qua vậy anh Trường?
- Anh đi làm rồi đi học chứ đi đâu... với lại trường của anh cũng cách xa nhà em cho nên... - Xuân Trường ngập ngừng.
- Haizz từ lúc anh hai em đi du học không còn thấy anh qua nhà em chơi nữa. - Minh Vương nói với vẻ mặt buồn rầu chán nản.
- Anh hai em đi thì anh qua chơi với ai giờ? - Xuân Trường cười khổ.
- Thì chơi với em nè!! Thiệt chứ nếu không có Toàn chuyển đến chắc em buồn chết luôn!!
- Thế giờ đi chơi bù cho 2 năm qua được không? - Xuân Trường cười đến không thấy cả mắt, khoác vai đứa em trai đề nghị.
- Quá được luôn chứ!!! - Cậu hào hứng.
Minh Vương lúc này mới để ý chiếc xe hơi đằng sau Xuân Trường, cậu reo lên:
- Ý!! Anh Trường, xe này của anh hả?
- Ừ. Lên xe đi anh chở em đi chơi.
Minh Vương hí hửng leo lên xe ngồi ,Xuân Trường ga lăng chồm người qua thắt dây an toàn cho cậu.
- Em không ngờ là anh giỏi vậy luôn á!! Mới từng đó tuổi mà đã mua xe được rồi !! Chả bù cho ông anh của em lớn già đầu rồi còn tí ta tí tởn với con nít!!
Xuân Trường cười khổ:
- Em cũng thế mà?
- Làm gì có!! Em trưởng thành lên rồi! Em đã biết từ bỏ và quên đi những thứ không thuộc về mình...
Xuân Trường nghe tới đây tự nhiên xửng người, lòng hắt lại... có lẽ em ấy đã trưởng thành thật rồi, anh thở hắt ra hỏi:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hải Toàn] - HÀNG XÓM ĐÁNG GHÉT
FanfictionCouple : Quế Ngọc Hải x Nguyễn Văn Thể loại : fanfic, boys love, tình cảm, hài hước. Tình trạng : Hoàn thành