Chương 73: Ngoại Truyện 8 - Ngoại Truyện Quách Mạn Trân (END)

239 7 0
                                    

Nếu như, nếu như dùng giới hạn toán học để hình dung thế giới khổng lồ này...

Vậy bạn tồn tại trong khoảng nào?

Năm mười ba tuổi, lần đầu tiên gặp cậu. Ngày nhập học, các bạn khác đều có bố mẹ đi cùng, kể cả tớ. Mẹ tớ hỏi giáo viên chủ nhiệm về những vấn đề vụn vặt, tớ không có gì làm, bèn nhìn ngó xung quanh, đúng lúc ấy trông thấy cậu đi ra khỏi phòng học, chỉ một mình cậu.

Tớ đã quên mất khi đó là mười giờ sáng hay hai giờ chiều, cũng quên mất trời có nắng hay không, quên luôn cậu có đeo cái balo leo núi bự chảng hay không. Tớ chỉ nhớ tóc mái phủ kín đôi lông mày của cậu, cậu mặc áo thun màu trắng, quần jean, và cả ánh mắt sâu thẳm.

Tớ cũng quên mất logo trên ngực áo thun của cậu là 'apple' hay 'elephant'.

Đằng nào cũng sẽ là bạn học thôi. Tớ đã nghĩ vậy đấy, không hề có bất cứ suy nghĩ nào là cậu sẽ có mong muốn khác.

Nhưng cậu lại chỉ cần liếc mắt là thấy được tớ, nhướn nhẹ mày, sải bước tới, khóe miệng cong cong, giọng nói trong trẻo lại cuốn hút bất ngờ: "Cậu là Quách Mạn Trân đúng không? Mẹ tớ cứ nhắc đi nhắc lại là tớ phải chăm sóc Quác Quác."

Tư thái ấy tiêu sái đến lạ.

Trẻ con là thế. Lúc mới biết nói thì rất thích bắt chước lời nói của người khác, tiếng cười vừa ngây thơ vừa kiêu ngạo.

Hồi còn nhỏ xíu, mỗi lần mẹ gọi tên ở nhà của tớ, tớ cũng nhại theo, kết quả là vì nói không rõ nên đọc 'Quách Quách' thành 'Quác Quác'. Thậm chí lên mẫu giáo, tớ còn tưởng tên mình là Quác Mạn Trân, sau này được cô giáo sửa lại cách đọc nhiều lần, tớ mới đỏ mặt bừng tỉnh. Tóm lại, nhờ ơn mẹ, chuyện này được cả xóm biết.

Có lẽ cậu cũng vô tình nghe thấy, vì vậy, cậu chưa bao giờ gọi đúng tên tớ, cứ luôn miệng gọi 'Quác Quác'. Mỗi khi giận, cậu nghiêm mặt, lạnh lùng, hết sức nghiêm túc nói: "Quác Mạn Trân, trong vòng mười phút không được nói chuyện với tớ."

Đã từng thân thiết như vậy đấy.

Không biết tại sao, trong lòng tớ giống như có nụ hoa chầm chậm hé nở, vui vẻ và bồn chồn. Cánh hoa tỏa ra mùi hương thơm ngát, tràn ngập con tim. Tớ không rõ đó là hoa gì.

Sau đó tớ bắt đầu đọc tiểu thuyết ngôn tình. Những câu chữ vừa dịu dàng vừa sến súa hệt như cơn sóng xô nhẹ vào bờ cát, để lại lớp bọt sóng trắng xóa, lưu lại dấu vết trên mỏm đá.

Không biết bắt đầu từ khi nào, tớ để ý tới 'cây ngô đồng tỏa ra mùi hương thoang thoảng' và 'mùi bạc hà mát lạnh của thiếu niên hòa vào không khí', tớ chép những đoạn văn hay vào nhật ký, đưa cho cậu xem thì bị cậu cười giễu: "Đúng là mơ mộng thiếu nữ."

Tớ cẩn thận nhìn cậu, bỗng thấy ngạc nhiên.

Lúc trong các cuốn tiểu thuyết dùng từ 'sạch sẽ' để miêu tả phái nam, tớ từng rất thất vọng vì ảo tưởng quá chênh lệch với thực tế, nhưng khoảnh khắc cậu lơ đãng lại hoàn toàn phù hợp với tất cả tưởng tượng của thiếu nữ dậy thì về hai chữ 'sạch sẽ'.

[FULL] - Và Cậu Bước ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ