72.

695 146 21
                                    

Lưu Vũ sau một đêm quậy phá thì ngủ thẳng cẳng không biết trời trăng mây sao là gì.

Ngày hôm sau lúc cậu tỉnh dậy thì đã là lúc mặt trời nhô cao quá đỉnh đầu. Lưu Vũ ngồi dậy xoa xoa hai bên thái dương, chắc là do hôm qua uống rượu nên giờ đầu đau như búa bổ.

"Aizzz...." Cậu than thở một tiếng.

Lưu Vũ ngồi trên giường đơ mất một lúc. Việc dậy không đúng giờ làm giờ giấc sinh hoạt của Lưu Vũ cực kì bị đảo lộn, cậu cần phải có thời gian để sắp xếp lại toàn bộ sự kiện từ hôm qua tới giờ trong đại não của mình.

"Hôm qua làm cái gì mà đau đầu thế này trời..." Lưu Vũ cố gắng nhớ lại.

Một hình ảnh lướt ngang qua đầu Lưu Vũ, ký ức bắt đầu ùa về, sau đó là từng lời thoại một, từng câu nói, hành động đều hiện lên một cách rất rõ ràng. Tự dưng sau khi nhớ lại xong đầu cậu lại đau hơn là thế nào? Cái gì thế hả? Hôm qua cậu say và tỏ tình với Vũ Dã Tán Đa? Mẹ ơi.

Lưu Vũ bịt miệng mình lại, trừng to mắt nhìn vào không trung. Cậu ngày hôm qua say, sau đó thổ lộ tình cảm với hắn, lại còn đe doạ người ta nữa. Trời ơi! Cái quái gì đang diễn ra thế? Mày điên rồi Lưu Vũ! Mày bị điên rồi!

Gào thét trong tâm, cậu hoảng hốt nhìn xung quanh mình. Để nhớ lại thêm tí nữa nào... Ơ đâu, hôm qua... Hôm qua là Vũ Dã Tán Đa tỏ tình với cậu mà, có phải cậu đâu. Ừ, may thế. Mình vẫn còn giá chán, anh ấy tỏ tình cơ mà, mình có phải là người tỏ tình đâu.

À mà khoan? Hắn tỏ tình với cậu á? Crush của cậu tỏ tình với cậu á? Chấn động x 2408 lần!

Lưu Vũ như có tiếng lựu đạn nổ ầm ầm bên tai, cậu cảm thấy bản thân mình không thuộc về thế giới này nữa rồi. Cái gì mà tỏ tình? Lại còn trở thành người yêu? Cái quái gì đang diễn ra thế này.

Mới ngủ dậy thôi nhưng cậu đã phải chịu quả nhiều đả kích rồi.

"Bạn nhỏ, ngủ dậy rồi à?" Hắn đứng dựa vào cửa, tay cầm một cốc nước nhìn Lưu Vũ đang hoảng loạn.

"Anh... Anh đứng đây từ bao giờ thế?" Cậu giật mình ngước lên nhìn hắn.

"Từ nãy, lúc em mới dậy." Hắn trả lời.

Đột nhiên Lưu Vũ không biết nên giấu cái mặt đi đâu cả. Thế là tất cả những gì cậu làm từ lúc ngủ dậy tới giờ đều bị hắn thấy hết rồi à? Ầu nâuuu... Không sao, những lúc như thế này chúng ta chỉ cần nở một nụ cười thật tự tin. Lưu Vũ hướng hắn nở một nụ cười không thể nào miễn cưỡng hơn.

"Dậy rồi thì uống nước đi này. Cái này là nước gừng mật ong, anh làm theo trên mạng ấy. Cứ yên tâm là không bị ngộ độc, anh thử trước rồi." Hắn đưa cho cậu ly nước trên tay mình.

"Em cảm ơn..." Cậu không dám hỏi hắn chuyện hôm qua, cứ im lặng bê lấy cốc nước uống.

"Hôm qua em uống nhiều cái nước kia quá thế là say. Trong đấy có rượu đấy, không phải nước ngọt bình thường đâu, anh nói rồi. Em ở chỗ đó thì phải cẩn thận chứ, hôm qua có mấy thằng muốn lại chỗ em rồi nhưng may mà anh có bảo nhân viên trông chừng em nên không sao cả. Giả dụ mà em đến đó một mình, uống say khướt rồi đứa nào nó vác em đi thì sao." Hắn ngồi bên cạnh nhăn mày nhắc nhở cậu.

[Hảo Đa Vũ] - Chú ơi! [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ