PN12 - 0,5 + 0,5 = 1

825 117 25
                                    

Yêu nhau đến thời điểm này đã là 3 năm rồi. Lưu Vũ đã là một chàng sinh viên năm 2 đầy năng động, đáng yêu mang hơi thở thanh xuân ngập tràn. Còn Vũ Dã Tán Đa trở thành một ông chú 32 tuổi cơ bụng 6 múi hằng ngày rảnh rỗi đi tìm anh bạn thân kiếm chuyện với nó để nó nổi điên lên quật cho mấy nhát, buổi tối về nhà thì lại lên cơn chọc em người yêu làm em í tức sôi máu bắt đi ra ban công quỳ.

Cuộc sống yêu đương của cặp đôi chú cháu này trôi qua đầy bình yên và vui vẻ chứ không có sóng gió như những cặp đôi khác. Cùng lắm thì thỉnh thoảng hai người cãi tay đôi một tí cho nó có không khí của những người đang yêu nhau thôi.

Điển hình như sáng ngày hôm nay, Lưu Vũ sau một đêm vận động tập luyện với cường độ mạnh thì nằm liệt luôn trên giường không còn đủ sức để nhấc chân đi nữa.

"Vũ Dã Tán Đa! Anh cút vào đây cho em!" Cậu gào ầm lên gọi hắn.

"Dạaaaa..." Hắn nghe thấy tiếng cậu liền đáp lại, chạy bình bịch vào trong phòng.

Trưng ra một bộ mặt hết sức là ngây thơ vô (số) tội, hắn hỏi: "Bảo bối sao vậy? Có chuyện gì gọi anh à?"

"Hôm qua em đã bảo là anh làm nhẹ thôi, em vừa mới đi tập nhảy về xong. Nhưng mà anh có nghe đâu, đồ khốn nạn!" Cậu cầm mấy cái gối cố hết sức phi vào người hắn. Kết quả không những bị hắn bắt được mà một trận đau từ eo còn dội thẳng lên đầu cậu.

"Hừm... Cái câu đồ khốn nạn kia em mà chửi anh lúc chúng ta đang làm thì có thể là anh sẽ làm thêm hiệp nữa đấy." Hắn cầm cái gối đi lại chỗ cậu ngồi xuống giường, vuốt cằm đăm chiêu suy nghĩ.

"Anh... Đừng có để cho em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Đáng chết, hại em hôm nay không đi học được." Cậu tức giận thở phì phì, nói.

"Ở nhà anh chăm cho sướng quá còn gì nữa. Anh xin nghỉ cho em hẳn 1 tuần luôn, thấy anh chu đáo không?" Hắn vỗ ngực tự hào khoe với cậu.

"Nhiều thế, giáo viên có hỏi gì không?"

"Tất nhiên là có chứ. Vị lão sư đó hỏi sao đột nhiên nghỉ 1 tuần liền thế, em bị bệnh nặng lắm à."

"Rồi anh trả lời ra sao?"

"Thì anh trả lời là đúng rồi ạ, em ấy hôm qua tập luyện quá nhiều nên bị ngất rồi, đang nằm trong bệnh viện truyền nước, bác sĩ yêu cầu phải nằm đây để theo dõi thêm." Hắn trả lời.

"Anh bị điên à? Sao lại bảo em thế? Mấy ngày nữa lên trường kiểu gì cũng có người hỏi làm sao đấy có mệt không thế nọ thế kia, rồi sợ nhất là giáo viên giảm bài tập cho em nữa." Cậu ôm đầu đau khổ nói.

"??? Giảm bài tập thì em buồn bã cái gì?" Hắn khó hiểu.

"Em nhiều bài tập quen rồi, không làm thì tay chân sẽ khó chịu, anh có hiểu không?" Cậu nói. Đâu phải ai cũng hiểu được nỗi lòng của bạn học Lưu Vũ, bài tập nó ăn sâu vào máu rồi.

"Ồ, vậy sao? Em thật sự muốn làm thật nhiều bài tập à?" Hắn nhướng mày hỏi.

"Tất nhiên là vậy rồi." Cậu gật đầu.

[Hảo Đa Vũ] - Chú ơi! [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ