Chương 20

1.6K 226 73
                                    

Chuyến bay của Lưu Vũ hạ cánh lúc tám giờ, theo giờ địa phương. Lúc này bầu trời đã mờ tối, đoàn bọn họ chia nhau ngồi lên hai chiếc minibus trở về khách sạn. Ai nấy đều trông có vẻ ủ rũ và mệt mỏi vì phải bay qua nhiều múi giờ.

Lưu Vũ co ro ngồi trong một góc vì lạnh và cơn buồn nôn đang chực trào trong dạ dày. Mặc dù đã mặc thêm tận hai lớp áo khoác nhưng vẫn không khiến cậu cảm thấy khá hơn.

Hai chiếc xe dần dần tiến vào trung tâm thủ đô.

Lưu Vũ nhìn ra bên ngoài cửa kính. Ánh sáng đủ màu sắc vụt qua trong mắt cậu tựa như cực quang phản chiếu. Tuyết bay trắng xóa cả đất trời, trở thành bộ váy lộng lẫy đính đầy kim cương lóa mắt của vị tiên nữ nào đó, những tòa kiến trúc mang đậm phong cách cổ điển độc đáo khiến cậu có ảo giác đang bước vào xứ ma thuật trong các câu chuyện cổ tích.

Mùa đông ở Moscow quá rực rỡ, quá tráng lệ, khác hẳn một Bắc Kinh ảm đạm giữa những tòa nhà trọc trời.

Lưu Vũ thích thú đến mức bỏ qua cả hội chứng jet lag đang hành hạ mình, hết nhìn đông lại đến ngó tây.

Cậu lấy điện thoại ra chụp vội vài tấm, sau đó hào hứng chia sẻ với Châu Kha Vũ.

<Hình ảnh>

<Hình ảnh>

<Hình ảnh>

<Báo cáo, Lưu Tiểu Vũ đã đặt chân đến Moscow an toàn>

Lưu Vũ vốn tưởng giờ này Châu Kha Vũ đã ngủ được mấy giấc rồi, nhưng rất nhanh điện thoại đã thông báo có cuộc gọi Wechat từ đầu bên kia.

Lưu Vũ lục tìm tai nghe một lúc, sau đó mới mở video lên nói chuyện với Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ mặc áo ngủ đen kẻ sọc, mái tóc có hơi rối, lòa xòa ngay trước mắt, ánh đèn ngủ ấm áp khẽ hắt lên bên má hắn, nửa bên mặt còn lại thì khuất trong bóng tối.

Trong khi hắn đang tìm một góc độ để camera có thể thu rõ toàn bộ gương mặt mình, Lưu Vũ đã dịu dàng cất tiếng, "Muộn thế này mà em còn chưa ngủ à?"

Giọng nói của Châu Kha Vũ hơi khàn khàn, chui vào tai có cảm giác cực kỳ gợi cảm, "Ừm, em đợi anh." Vừa nói vừa vuốt tóc mái của mình lên, "Bên đó lạnh lắm à?"

Hiển nhiên hai lớp áo bông to sụ của Lưu Vũ đã tiết lộ tất cả. Hiện giờ cả khuôn mặt nhỏ nhắn cậu đều lọt thỏm trong cổ áo rộng, mũ kéo che kín tai, lúc nói chuyện còn thở ra cả làn khói mỏng manh.

Lưu Vũ xem nhiệt độ trên điện thoại, sau đó bĩu môi như làm nũng, "Đúng rồi lạnh lắm, tận âm mười một độ cơ, ngoài trời còn có tuyết rơi."

Châu Kha Vũ đưa tay lên phía trên camera, làm động tác như đang xoa đầu cậu, "Anh sợ lạnh, ở bên đấy nhớ mặc đủ ấm, để ốm thì ai chăm sóc anh bây giờ. Anh quên mang khăn len rồi đúng không, bên vali đựng đồ của em có đấy... Nếu mệt do lệch múi giờ thì thuốc ngủ em đặt trong túi xách, nhớ đọc kỹ liều lượng sử dụng..."

Trước nay mọi người đều cười trêu Lưu Vũ cẩn thận kỹ tính, lo lắng này kia như bà mẹ già, nhưng đứng trước Châu Kha Vũ thì cậu lại cảm thấy có chút hổ thẹn. Cách thức quan tâm của hắn luôn khiến lòng cậu lên men, đặc biệt là trong trường hợp xa nhà và đặt chân tới xứ lạ như hiện tại.

[BFZY] Bạch Nguyệt Quang Và Nốt Chu SaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ