Chương 34

1.5K 195 37
                                    

Mùa đông.

Tưởng rằng màn trời sẽ bị nhuộm trong gam màu ảm đạm lắm, nhưng đối với một thành phố ô nhiễm ánh sáng như Bắc Kinh, thì cả khoảng không phía xa kia, sau những toà cao ốc chọc trời, vẫn còn sáng rực.

Châu Kha Vũ dụi tắt một điếu thuốc, nhìn tia chớp chợt loé lên, đoán chừng không lâu nữa, một cơn mưa lạnh thấu xương hoặc một trận tuyết dày đặc lại sẽ ập xuống thủ đô hoa lệ.

Mặc dù nhiệt độ ngoài trời rất thấp, nhưng hắn cũng chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay mỏng manh, tưởng như từng đợt gió Đông xé da cắt thịt không hề làm ảnh hưởng đến hắn.

Châu Kha Vũ chợt cụp mắt, hàng lông mi dài như cánh bướm rợp bóng xuống làn da trắng bệch.

Ngay bên dưới tòa chung cư, một chiếc xe Jeep đỗ lại, hai người từ bên trong bước xuống, không biết tựa đầu vào nhau nói chuyện gì.

Gần như không tìm ra một tia biểu cảm nào trên gương mặt đẹp trai của Châu Kha Vũ, nhưng đôi mắt nửa khép và làn khói mỏng lượn lờ trước mặt lại khiến cả người hắn toát ra một tia nguy hiểm không sao nói rõ được.

...

Dưới lầu, Trương Gia Nguyên nắm vai Lưu Vũ, thở dài hỏi, "Anh có cần em đi cùng không?"

Lưu Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nở một nụ cười dịu dàng mà đầy vẻ trấn an, "Không sao đâu, em cứ về trước đi, Tiểu Lạc còn ở nhà, anh chỉ lên nói vài câu thôi."

Trương Gia Nguyên đành bất đắc dĩ buông tay, "Có chuyện gì thì gọi em."

"Được mà."

Cách đây vài tiếng đồng hồ, Lưu Vũ đã nhận được điện thoại của trợ lý Châu Kha Vũ, than thở về việc hắn đóng cửa không chịu ra ngoài, công việc đều được giải quyết từ xa, nhưng bác sĩ hẹn tái khám lại không chịu đến, tinh thần có vẻ cũng rất tệ. Thậm chí cậu ta còn lo lắng không biết Châu Kha Vũ có uống thuốc đầy đủ, hay lại tự dày vò mình trong mấy thứ đồ uống có cồn...

Khổ là Châu Kha Vũ hiển nhiên sẽ không nghe lời trợ lý của mình, nên cuối cùng cậu ta chỉ đành cầu cứu Lưu Vũ.

Sự việc lần trước vẫn chưa khiến Lưu Vũ hết nguôi ngoai, nhưng trái tim cậu không cách nào tàn nhẫn hay thờ ơ với Châu Kha Vũ được.

Lưu Vũ đứng trước cửa, hít sâu một hơi, sau đó mở khoá bằng vân tay, 2408 - mật khẩu vẫn là ngày sinh của cậu, không thay đổi.

Vừa đẩy cửa bước vào, trong phòng là một mảnh đen kịt, thậm chí không phân biệt được năm ngón tay. Lưu Vũ theo thói quen, lần mò đến công tắc điện, đến khi ánh sáng trắng bao trùm khắp mọi ngóc ngách, cậu mới thấy rõ thảm trạng trong căn phòng này.

Trên bàn là mấy chai rượu ngoại nhập đã thấy đáy, tivi tinh thể lỏng bị thứ gì đó ném trúng mà vỡ dọc vỡ ngang, trông như mạng nhện, ngay cả trên sàn cũng có mấy miếng thuỷ tinh kích cỡ không đồng đều, thảm trải sàn bị dính đủ loại chất lỏng.

Đối với một người ám ảnh cưỡng chế và ưa sạch sẽ như Lưu Vũ, thì đây đúng là một loại tra tấn đến từ linh hồn.

[BFZY] Bạch Nguyệt Quang Và Nốt Chu SaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ