Đêm đến, Jeon Jungkook nằm trên giường không phải ngủ mà là khóc. Cặp mắt long lanh nhìn vào màn hình điện thoại, chiếc điện thoại của Kim Taehyung, hắn yêu cậu và còn yêu cuộc sống của cậu, số hình trong điện thoại chỉ có một tấm là Jeon Jungkook nhìn thẳng vào camera cũng là tấm hình hắn chụp cho cậu trên chiếc giường này. Bằng cách nào đó mà mấy năm nay Jeon Jungkook khóc mãi không hết nước mắt, lúc nào cũng có thể khóc chỉ cần là nhớ về hắn.
Jeon Jungkook xem hình lại khóc cứ như kịch bản mỗi đêm rồi lại ngủ đi không hay biết. Jeon Jungkook thiếp đi.... Kim Taehyung nằm lên giường ôm cậu rồi kéo chăn lên cho cậu, Jeon Jungkook nhớ hắn đến nỗi trong cơn mơ màng cũng mộng tưởng ra cảnh ấm áp này, cậu thật sự chưa thể quên, Jeon Jungkook cảm nhận được điều đó và biết chắc nếu cậu mở mắt ra hắn sẽ biến mất. Không! Cậu muốn mơ, mơ bao lâu cũng được chỉ cần giắc mơ đó là Kim Taehyung. Jeon Jungkook đưa tay ôm lấy hình bóng mơ hồ đó, như ngày nào của mấy năm trước cậu vùi vào lòng hắn không chút ngần ngại, thiếp đi.
Sáng hôm sau, Jeon Jungkook tỉnh dậy trong tay chỉ có chiếc điện thoại, không có hắn...Kim Taehyung thật sự chỉ là do cậu mơ tưởng. Jeon Jungkook đã mấy năm vẫn còn như thế, có phải đầu cậu có vấn đề rồi không? Jeon Jungkook bước xuống giường cũng đã 9 giờ sáng, cậu đi vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân... Đi xuống bếp mở tủ lạnh ra, đưa tay lấy sữa ra rồi lấy ly. Khoang đã, có gì đó không đúng.
" Mình đâu có đi mua cái gì bỏ vào tủ đâu chứ. " cậu suy nghĩ một lát. " À đúng rồi, là ông chú đó mua chứ ai, hôm qua ông ấy còn vào được trong nhà kia mà. Trời ơi... Jeon Jungkook mày nên thay bộ não rồi. "
___Chiều hôm đó, Jeon Jungkook đi đến bệnh viện kiểm tra tổng quát nhưng cứ thích đi đến nơi mà Kim Taehyung từng đến.
" Jungkook, cậu không có vấn đề gì cả. Bệnh viện này bệnh gì cũng có thể chữa nhưng tâm bệnh thì khó chữa. Cậu...chắc là chỉ có Kim Taehyung mới chữa được cho cậu."
" Bác sĩ William, anh nói vậy rồi thì chỉ tôi cách gặp Kim Taehyung đi. " cậu cười biết rõ anh ta đang trêu cậu.
Jeon Jungkook đi ra khỏi phòng William, vẫn còn nhớ như in căn phòng mà Kim Taehyung từng nằm. Thân xác và tâm hồn Jeon Jungkook lại không hòa một, thân xác ở đây, tâm hồn ở nơi nào cũng không rõ.
Phút chốc không để ý cậu va phải một bác sĩ, anh ta làm rơi mấy tờ giấy mà cũng không để ý đi nhanh như gió.
" Bác sĩ "
Jeon Jungkook vội ngồi xuống nhặt lên mấy tấm ảnh chụp của bệnh nhân rồi chạy theo anh bác sĩ đó, đến thang máy thì anh ta đã đi lên tầng 5. Jeon Jungkook đi vào thang máy kế bên bấm tầng 5, cậu vừa ra thì cũng vừa thấy anh bác sĩ vội vã đi vào bên trong phòng làm việc của bác sĩ William, Jeon Jungkook chạy theo, cậu gõ cửa nhưng dường như không ai để ý.
" Bác sĩ William. "
" Cậu vào đi Jungkook. "
Jeon Jungkook ngạc nhiên, tại sao không phải là hỏi ai? Nhưng giọng của cậu có khi William nghe đã biết. Nhưng cũng không đúng cho lắm. Jeon Jungkook mở cửa đi vào...
" À lúc nãy anh bác sĩ này..."
Jeon Jungkook nhìn đến anh bác sĩ đang đứng ở phía kia rồi im bặt, mấy tờ giấy tấm ảnh trên tay lại rơi xuống đất như rằng Jeon Jungkook không còn khả năng cầm được nữa, mọi thứ như ngưng đọng trong giây phút này.