Chương 7 : Biết!

4.4K 348 147
                                    

 
19h kém rồi Jungkook mới đến căn hộ vì được Jimin kể cho nghe một số chuyện mà cậu không ngờ tới, chắc mọi người vẫn còn đang chăm chỉ làm việc. Bỏ túi xách vào phòng rồi Jungkook đi lên phòng khách. Cửa thang máy mở, cậu bước ra, dáng ngồi của Kim Taehyung xuất hiện trước mắt Jeon Jungkook, bất giác ánh mắt cậu chỉ nhìn vào vết thương trên mu bàn tay được băng vẫn đang cố bấm máy làm việc của hắn, bên cạnh còn có tách cafe, nhìn xung quanh cũng chẳng thấy ai ở đây, mọi người ở đâu, chẳng lẽ không ai giúp cậu pha cafe cho hắn sao? Rồi xong, thể nào cũng bị hắn cho một trận.

" Tôi đã cho mọi người nghỉ. "

Sao? Cậu còn chưa nói gì mà. Nhưng sao không hỏi Jeon Jungkook đã đi đâu, mà lại trả lời trước câu hỏi Jungkook dự trong đầu. Tình huống thế này cũng chẳng thể biết nói gì không khí xung quanh ngột ngạt, gượng gạo, Jungkook cố lấy lại tinh thần nói gì đó gọi là tương tác với hắn.

" Tôi đói rồi. "

" Dạ? " Jungkook ngạc nhiên nhìn hắn. Tại sao? Tại sao? Tại sao cho người khác nghỉ rồi bây giờ nói vậy ý muốn Jungkook nấu cho hắn ăn, cậu biết nấu gì cho hắn ăn bây giờ, tên này đang kiếm chuyện với cậu sao. Biết làm thế nào đây, nếu từ chối liệu cũng có chết bây giờ luôn không. Đành im lặng buộc hai chân phải đi đến phòng ăn.

Jeon Jungkook cũng từng là sinh viên xa quê nên chỉ biết nấu vài món gọi là đơn giản dễ nuốt mà no bụng là được. Cứ tận dụng tất cả những thứ cậu biết và chỉ nghĩ ra được món ...cơm chiên thập cẩm để làm. Được rồi tất cả sẽ có cà rốt + củ cải trắng + khoai tây sào, trứng chiên, rau luộc, kim chi có sẵn và chiên cơm trộn lại là ok rồi. Bắt tay làm Jungkook bắt cắt củ quả thành hạt lựu, cứ cẩn thận mà làm thôi.

" Như thế này thì có mai mới ăn được! " Kim Taehyung cũng đến góp mặt vào khu bếp, cướp cả cây dao trên tay người đang ngơ ngác nhìn hắn, mà điêu luyện nhanh tay làm.

" Ông chủ.." Jeon Jungkook ngạc nhiên hắn biết làm mấy cái này nữa sao, bản thân cậu đang sợ nêu hắn mà bị gì chắc mấy cô tiểu thư ngoài kia sẽ vì hắn mà giết chết cậu. " Ông chủ cái này để tôi làm được rồi. "

" Tôi già đến mức dùng cụm từ đó rồi à? " Taehyung không có ý định nhường cây dao lại cho Jungkook.

" À không, chẳng phải cũng là kẻ hầu người hạ trong nhà sao, nên vẫn phải kêu thôi " Jungkook nhanh chóng làm việc khác, cậu rửa rau để luộc.

" Kim SeokJin không có nói với cậu tôi còn rất trẻ trung và đẹp trai sao?" hắn vẫn cứ cắt củ quả.

Đầu Jungkook như có một cú nổ, mấy chuyện Kim SeokJin nói với cậu cũng do hắn ra kịch bản sao. Vậy... " à à tất nhiên có rồi... Ý là anh SeokJin có nói anh trẻ trung ..đúng rồi là vậy đó." Jungkook bối rối nhìn Taehyung.

" Hah. Anh trẻ trung " Taehyung nhếch miệng không biết là nụ cười này lại có ý gì nữa đây.

Jungkook nghe thấy câu đó quay sang nhìn hắn, rõ ràng đang nói về vấn đề Kim SeokJin có nói với mình là hắn đẹp trai và trẻ trung không mà sao hắn cứ lập lại mỗi 3 chữ đó. Đang suy nghĩ thì Taehyung cũng nhìn sang Jungkook bất chợt Jungkook cứ cười như hắn thôi " Hahaha hahaha " nụ cười của hắn nếu mang hàng ngàn ẩn ý thì nụ cười của Jungkook lại giả trân như gương mặt cậu.

 CÁO GIÀ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ