"Thầy Hưng!"
"Anh." Tạ Hưng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn hắn.
Dạo gần đây người kia không còn gọi hắn là "thầy Quyền" nữa mà gọi "anh" ngọt xớt. Hắn cảm giác mình sắp truỵ tim tới nơi. Tầm giờ này Tạ Hưng sẽ sang nấu ăn cho hắn rồi tiện tắm rửa ăn cơm cùng, chờ hắn dọn dẹp xong xuôi mới về nhà.
Đầu tháng 1, tiết trời lạnh tới cắt da cắt thịt. Tuy người ta vẫn thường nói tháng 10 là bắt đầu của mùa đông nhưng thực tế là tới tháng 11 trời vẫn còn mát, không lạnh lẽo như bây giờ.
Mặt trăng ló rạng sau ánh đèn vàng, bị thứ ánh sáng gay gắt của bóng đèn kia che khuất. Cả sân trường vắng bóng xe, phương tiện di chuyển của giáo viên đều được cất dưới tầng hầm. Thẩm Quyền biết giờ nhà mà xuống thì còn đông lắm bèn ở lại với cậu.
Phụ huynh đã về hết mà cậu vẫn ngồi lại làm việc. Thẩm Quyền biết cậu tham công tiếc việc, nói sẽ không nghe nên thỉnh thoảng sẽ rủ người kia đi chơi.
Vì chợ đã đóng rồi, Tạ Hưng quyết định hai người họ sẽ mua đồ nấu lẩu trong cửa hàng tiện lợi gần đó. Những hàng xe máy dày đặc trải trên sân đã trở nên thưa thớt, chỉ còn vài ba người đang đội mũ bảo hiểm, trả vé cho ông bảo vệ đứng gần đó.
Tận tới lúc xuống tới tầng 2 Thẩm Quyền mới mở miệng hỏi:
"Lúc nãy có chuyện gì vậy?"
"Anh thấy rồi sao." Tạ Hưng cười cười: "Có một số thử xảy ra trong lúc họp ban phụ huynh thôi."
Mẹ của Nguyễn Anh Tú mang thai cậu ta năm 17 tuổi, đó là lí do người phụ nữ ấy còn rất trẻ, hơn Thẩm Quyền 2 tuổi. Cả bố lẫn mẹ cậu ta đều mới 32, khi đó họ vẫn còn đang độ tuổi học sinh. Sau vụ ấy, để giữ danh tiếng, nhà trường đã không cho pháp luật can thiệp mà bắt hai người họ nghỉ học. Ở thời điểm đó mẹ cậu ta đã không chọn phá thai.
Trẻ con độ ấy chắc chẳng thể chịu nổi lời khinh miệt lăng mạ vì sai lầm mình gây ra, hai người kìa nghe nhiều chai tai, không phản ứng lại lấy một câu.
Bởi vì họ biết họ sai.
Sau này bố mẹ cậu mới thấy hối hận. Không công việc, không nhà cửa, chỉ biết dựa dẫm vào bố mẹ như một con kí sinh trùng ngày ngày nghe chửi mắng. Nhưng ngay khi Nguyễn Anh Tú được một tuổi, bố cậu ta đã sắp xếp để được đi thi đại học. Ba năm sau đó thì mẹ cậu cũng đỗ. Công việc ổn định hiện tại tuy lương không tính là cao nhưng cũng đủ để lo cho cả gia đình. Nguyễn Anh Tú là vết ố xấu xí trong nhà họ Nguyễn, sinh ra từ sự khờ khạo và tình yêu non nớt của bố mẹ.
Trẻ con không được chọn cách mình sinh ra, cậu vốn không có lỗi nhưng khi nhìn vào, những định kiến về bố mẹ lại áp lên người đứa nhóc này.
Mẹ Tú không muốn cậu ta đi lên vết xe đổ của chính mình. Khoảng thời gian đầu khi cậu mới sinh ra, mẹ cậu rất ghét cậu. Trẻ con chỉ biết khóc, có nói thế nào chúng cũng không hiểu, không làm gì cũng ngoạc mồm khóc. Hằng đêm hai người họ phải thức dậy tới 4-5 lần để dỗ, hở tí là thằng nhỏ đòi uống sữa rồi đi vệ sinh.
![](https://img.wattpad.com/cover/289255242-288-k979545.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[END-BL]Sâu bướm thoát xác
Ficción GeneralTạ Hưng trở về sau biến cố 7 năm trước để đối mặt với vết thương trong quá khứ và đã thề rằng sẽ không yêu hay kết hôn với bất cứ ai, đó là trước khi cuộc sống cậu bị đảo lộn bởi một tên dở người chẳng biết chui từ đâu ra. Thẩm Quyền: "Anh yêu em!" ...